NTR Thúc Tẩu

Chương 3: Tư thế mẫu cẩu kiểm tra huyệt

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Trong WC không khí khô nóng lại tanh ngọt, Nhan Trạch không chớp mắt nhìn chằm chằm người cạnh cửa, một hồi cho rằng mình thấy ảo giác. Thẳng đến một tia khí lạnh từ kẹt cửa chui vào, y mới run run phát giác ảo giác trước mặt càng ngày càng rõ ràng. Hắn quét mắt hai cái qua lại đối với người vẻ mặt si mê nhìn mình, sau đó mắt phải nhảy dựng, làm bộ phải xoay người đi ra ngoài.

Nhan Trạch hậu tri hậu giác kinh hoảng lên, kéo hai đùi bủn rủn nhào tới cửa, nháy mắt kéo lại cổ tay người nọ. Ngụy Khải Ân nhìn nhìn người trước mắt đà hồng khuôn mặt, tốn thật lớn định lực mới khống chế tầm mắt không hướng hạ thân không hề che đật, hắn trở tay chế trụ cửa sau lưng.

“Có chuyện gì sao?”

Ngữ khí lạnh băng làm đáy lòng Nhan Trạch chua xót, nhưng cũng làm y càng thêm tinh tường hiểu rõ, nếu hôm nay để hắn đi ra cánh cửa này, từ nay về sau Ngụy Khải Ân sợ là càng muốn trốn tránh y. Nhan Trạch nhìn chằm chằm tay áo nắm chăth trong tay, cắn răng một cái mở miệng:

“Khải Ân, đừng đi……”

Ngụy Khải Ân rũ mắt nhìn chằm chằm tóc y xinh đẹp. Nhan Trạch được phép ra ngoài cắt tóc, tóc sắp che khuất hai tiểu xảo lỗ tai, tóc màu đay thoạt nhìn lại nhỏ lại mềm, nhất định sờ rất tốt. Hắn nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn thử sờ một lần, làm bộ khó hiểu hỏi:

“Tôi không ra đi, em lại muốn làm cái gì đâu?”

Nhan Trạch cắn môi dưới, một bên cảm thấy chính mình như vậy thật sự hạ tiện, một bên lại nhịn không được muốn nắm lấy cơ hội lưu lại nam nhân này. Tay lôi kéo cổ tay áo chuyển hướng kéo lại tay nam nhân, da thịt tiếp xúc làm hai người đều không khỏi run lên. Nhan Trạch híp mắt, cố nén thẹn tâm, lôi kéo tay Ngụy Khải Ân phủ lên tiểu huyệt ướt nóng. Huyệt thịt mẫn cảm chạm được bàn tay nam nhân, tuy y chuẩn bị sẵn sàng cũng không khỏi phát ra một trận hít khí mỏng manh, lại lần nữa mở miệng giọng có chút run:

“Nơi này, nơi này cho tiểu thúc thao, được không?”

Lửa cháy lan ra đồng cỏ chỉ cần chút hỏa, một câu tiểu thúc nháy mắt làm một chút lý trí cuối cùng của Ngụy Khải Ân toàn bộ trôi đi hầu như không còn. Hắn duỗi tay đẩy chị dâu mềm như bông đến phía trước. Nhan Trạch dưới chân vừa trượt, kinh hô một tiếng, tư thế tương đương buồn cười ngã ngồi trên sàn nhà còn tàn lưu hơi ẩm. Y còn chưa phản ứng lại, nam nhân liền bao phủ.

“Tẩu tẩu sao không kiềm chế như vậy, đại ca nằm trên giường mới mấy tháng, liền kìm nén không được, thậm chí còn tách ra chân câu dẫn em chồng.”

Hai chữ tẩu tẩu lạnh băng như mưa đá đổ ập xuống làm Nhan Trạch thương tích đầy mình. Y không dám ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt người nọ, nắm chặt tay, móng tay sắp phá rách da lòng bàn tay. Nam nhân vẫn chưa phát giác, còn nhục nhã người câu dẫn hắn.

“Nói nữa, cái dạng gì nam nhân nữ nhân tôi tìm không ra, một hai phải thao lạn bức em?” (Lạn: nát, nhừ, chín quá -> ý bị nam nhân dùng quá nhiều :v)

Bao phủ ở trên người nam nhân chặn đỉnh đầu ánh sáng, thậm chí tước đoạt dưỡng khí trong không giận chật chội. Nhan Trạch thở dốc, hơn nửa ngày. Y chớp chớp mắt nghẹn nước mắt về, bởi vì y biết chính mình đã không có đường lui. Một đôi chân mềm như bông dựa vào một chút sức lực cuối cùng, hướng tới nam nhân bày ra tư thế dâʍ đãиɠ hoan nghênh quang lâm, ngoài miệng còn phải làm hạ thấp cầu xin:

“Không lạn, hắn không chạm qua mấu lần, anh có thể kiểm tra.”

Nam nhân trên người như cuối cùng động tâm, lôi kéo khuỷu tay Nhan Trạch trở mình, véo eo đỡ mông làm y bày ra tư thế mẫu cẩu quỳ bò. Vạt áo mỏng trượt xuống, lộ ra một đoạn vòng eo tuyết trắng mảnh khảnh, cao nhếch lên mông no đủ, bắp đùi non nớt. Độ cong nháy mắt làm nam nhân hô hấp trở nên thô nặng.

Hắn sờ lên mông thịt phì đô đô luyến tiếc buông tay, hai tay bóp chặt hai luồng thịt trắng nõn trơn trượt mềm thịt xoa ngang xoa dọc chơi một hồi. Mắt thấy phì mông để lại vài đạo dấu tay đỏ tươi, hắn mới tách ra mềm thịt dời ánh mắt về phía dưới. Hoa huyệt sớm bị Nhan Trạch tự chơi ướt đẫm, dâʍ ŧᏂủy̠ dính nhớp tanh ngọt đầy bắp đùi, tiểu huyệt sạch sẽ non nớt không lông căng phồng, chỉ có khe hở lộ ra một chút đỏ tươi theo chủ nhân hô hấp mà co rút lại mấp máy. Ngụy Khải Ân cổ họng cứng lại, đột nhiên cảm thấy miệng khát lưỡi khô, đích xác không phải một cái lạn bức, thậm chí lớn lên thật xinh đẹp thực mê người, câu hắn muốn nhào lên liếʍ hôn, nhưng hắn véo chặt mông thịt trong lòng bàn tay nhịn xuống.

Nhan Trạch vùi đầu vào cánh tay, rõ ràng cảm giác được ánh mắt lửa nóng sau lưng như xẹt qua da thịt mình, cuối cùng ngừng ở nữ huyệt dị dạng. Thật ra y cũng không biết chỗ kia rốt cuộc lớn lên như thế nào, rốt cuộc trước đây trừ bỏ tắm rửa y chưa từng chủ động đυ.ng vào. Nơi đó đối y tới nói, là ngọn nguồn cả đời thống khổ. Nhưng hôm nay, y lại tương đương để ý, nơi đó lớn lên xấu hay không. Ngụy Khải Ân có thích hay không? Dưới khẩn trương, tao bức chịu ảnh hưởng thậm chí còn kích động mấp máy lên, trước mặt Ngụy Khải Ân hộc ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ mới.

Nhan Trạch mặt đỏ lên, đột nhiên cảm giác một đầu ngón tay ở nộn bức. Ngón tay thường cầm dao giải phẫu mang theo chút vết chai mỏng, nương dâʍ ŧᏂủy̠ trơn ướt xẹt qua hoa môi, một cổ kɧoáı ©ảʍ điên cuồng đánh úp lại. Nhan Trạch véo cánh cánh tay cũng không thể nhịn xuống rêи ɾỉ, khẽ cổ vũ nam nhân sau lưng bỏ thêm một ngón tay càng thêm nhiệt tình lộng nhục huyệt lầy lội.

“Ô ân…… A, Khải Ân…… A a, thật thoải mái……”

Tưởng tượng đến dưới thân là ngón tay Ngụy Khải Ân, y sướиɠ đến sắp trào ra nước mắt. Tao bức càng kích động không ngừng run rẩy, trào ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, thực mau liền nhiễm ướt đẫm hai ngón tay. Mỗi lần ngón tay lướt qua huyệt khẩu khép mở, trùng điệp mị thịt càng điên cuồng mấp máy mυ'ŧ vào, cơ khát câu dẫn hai đầu ngón tay nhanh chóng cắm vào mật động.

Nam nhân ở tư tư tiếng nước đỏ mắt, đầu ngón tay theo mềm thịt bỗng chốc trượt vào da^ʍ động ướt nóng. Tao huyệt động tình ngập nước, như động đào nguyên, da^ʍ tao không thôi, gắt gao bao lấy hai đầu ngón tay mυ'ŧ vào, luyến tiếc nhả ra.

“A a…… Cắm vào tới, a…… quá sướиɠ……”

Huyệt đạo tao ngứa nửa ngày cuối cùng được an ủi, Nhan Trạch nhếch mông càng cao, thậm chí còn theo ngón tay chuyển động dâʍ đãиɠ lay động lên. Trước mắt là tao mông quá phận dâʍ ɭσạи, xúc cảm đầu ngón tay bị mυ'ŧ vào cũng quá mức rõ ràng. Ngụy Khải Ân nghẹn tới cực hạn, hắn không màng tiết tấu, bóp chặt eo nhỏ cố định thân thể dâʍ đãиɠ, hai đầu ngón tay đột nhiên chọc vào rút ra. Dâʍ ŧᏂủy̠ vẩy ra khắp nơi, còn phát ra tiếng nước làm người mặt đỏ. Hắn không muốn thừa nhận Nhan Trạch câu dẫn thành công, vững vàng hung tợn nói:

“Vậy đã sướиɠ? Thật là mẫu cẩu hạ tiện, hai ngón tay có thể thỏa mãn sao?”

Nhan Trạch sướиɠ đến nước mắt nước miếng giàn giụa, nơi nào còn nghe thấy lời khắc nghiệt, cả người đắm chìm trong trùng điệp kɧoáı ©ảʍ. Y cẩn thận cảm thụ được ngón tay vùi vào trong thân thể. Ngón tay cắm y liền đĩnh mông đẩy đưa, ngón tay ra bên ngoài y liền kẹp chặt huyệt đạo giữ lại. Ngón tay dán huyệt đạo chuyển động y liền phát ra da^ʍ kêu cao vυ't lại vui thích, đến cuối cùng dùng nhục đạo tao lãng nhớ kỹ hình dạng hai đầu ngón tay.

Ngụy Khải Ân nhìn huyệt nhi hút lấy ngón tay mình, hai mắt nóng đến phun ra lửa. Cuồn cuộn không ngừng dâʍ ŧᏂủy̠ theo hai ngón tay chảy đầy tay, tiếng đánh thân thể bạch bạch trong không gian hẹp phá lệ rõ ràng. Đột nhiên dư quang hắn liếc tới tao đậu cao cao dựng thẳng, sưng to sung huyết tao âm đế bị dâʍ ŧᏂủy̠ bọc đến sáng trong. Hắn không chút do dự, ngón cái nháy mắt nghiền ép tiểu gia hỏa run rẩy.

“A a a a a a…… Đến, tới rồi…… A a……”

Kɧoáı ©ảʍ nháy mắt bao phủ, hoa huyệt vốn chặt chẽ đột nhiên kẹp càng chặt, hai ngón tay nửa bước cũng khó dời đi. Dâʍ ŧᏂủy̠ tao ngọt theo khe hở ngón tay trào ra, đồng thời tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nùng cũng bắn. Nhan Trạch cao trào, mặt lại hồng lại mị, Ngụy Khải Ân thất thần nhìn mạt hồng đuôi mắt y, đáy lòng dâng lên một trận rung động vô pháp ức chế.

Cảm giác được ngón tay rút đi, Nhan Trạch không màng cao trào còn chưa bình ổn giữ lại, hoang mang rối loạn xoay người sợ hãi nhìn chằm chằm Ngụy Khải Ân, sợ hắn kiểm tra xong muốn đi. Mới vừa quay đầu, khuôn mặt đỏ bừng đối diện bụng nam nhân. Nhan Trạch nhìn chằm chằm hạ thân hắn rõ ràng phồng lên, sững sờ trong chốc lát, đột nhiên hiện ra ý cười, trong lòng trộm nghĩ, thì ra hắn đối mình cũng có cảm giác. Như được tiêm một liều cường tâm, Nhan Trạch trực tiếp vươn một bàn tay sờ lên đoàn lều trại, còn chớp đôi mắt ngập nước hỏi.

“Em giúp anh, được không?”

Ngụy Khải Ân sao có thể cự tuyệt đề nghị mê người như thế, cự tuyệt vừa đến bên miệng bị hắn nuốt xuống. Nhan Trạch nhìn sắc mặt hắn, cũng biết Ngụy Khải Ân cam chịu, hưng phấn duỗi tay cởϊ qυầи nam nhân.