Editor: Esther
Kế tiếp hai tháng, mỗi tuần năm buổi tối, Phó Vọng đều sẽ đi qua bồi Giản Lan, buổi tối chủ nhật lại rời đi, mặc kệ mưa gió.
Mặc kệ Giản Lan nói thế nào, anh vẫn kiên trì muốn tới.
Mỗi lần tới, Phó Vọng sẽ để lại một đống đồ ăn do anh làm, Giản Lan xử lý một chút liền có thể ăn.
Phó Vọng lần sau rất nghe lời, ở đoàn phim vẫn luôn cùng cô duy trì khoảng cách, hai người chỉ ở trong phòng thân mật.
Chỉ là cảnh phim còn lại, phải ra nước ngoài để quay.
“Ngày mai chị phải đi, lần này em đừng tới tìm chị, chị sẽ tự chiếu cố tốt chính mình.” Giản Lan một bên thu dọn đồ đạc, một bên cùng Phó Vọng gọi điện thoại.
“Ừm, ở chỗ nào?” Phó Vọng nhìn thư mời hội thảo của chính mình, không đem việc này nói cho cô biết, nghĩ đến thời điểm đột nhiên xuất hiện, tạo cho cô một bất ngờ.
“Đã tìm rồi, nhưng chị đã quên tên, đợi lát nữa nhắn cho em.”
“Ừm.”
“Em cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng quên ăn cơm.”
“Em biết rồi.”
Tắt máy, Giản Lan tìm tới tổ tiết mục phát địa điểm, chuyển tiếp cho Phó Vọng.
Tin nhắn không những có địa chỉ, còn có cụ thể phòng khách sạn.
Phó Vọng nhận được, tức khắc gửi sang bức ảnh, anh chỉ vây quanh thân dưới một cái khăn tắm, ở trước gương che ở trước mặt tự chụp.
Ảnh chụp không lộ mặt, làn da trắng nõn, cơ bắp rắn chắc lại không quá khoa trương, đường cong lưu loát, nhìn qua rất có sức hút, trên người còn đọng lại nước chưa khô.
Giản Lan còn chưa kịp nhìn kỹ, anh liền đem ảnh chụp thu hồi.
Phó Vọng: Trượt tay, gửi nhầm rồi.
Anh bên tai phiếm hồng, có chút khẩn trương thấp thỏm.
Quả thật, anh cố ý gửi cho Lan Lan xem.
Bức ảnh này chụp rất lâu, anh còn cố ý chọn.
Giản Lan rất nhanh liền định thần: Em trai nhỏ muốn gửi cho ai?
Phó Vọng: Ai cũng không gửi.
Giản Lan lập tức đoán được, em trai nhỏ đây là đang cố ý câu dẫn cô.
Nghĩ gửi ảnh chụp trực tiếp không phải tốt, còn cố ý trượt tay.
Em trai nhỏ thật đáng yêu.
Giản Lan nhanh chóng gõ một tràng: Gửi lại lần nữa, chị vừa rồi chưa kịp lưu.
Phó Vọng do dự trong chốc lát, liền gửi qua vài tấm.
Quả thật vừa rồi gửi đi liền có chút hối hận, cảm thấy chính mình như vậy giống như quá thèm khát, không biết Lan Lan có thấy phiền không.
Đang rối rắm không biết có nên thu hồi tin, Giản Lan đã gửi một tin nhắn.
--- Rất đẹp, chị lưu lại rồi.
Mỗi lần cô cùng người khác nói chuyện, ngữ khí sẽ có chút cứng nhắc.
Nhìn đến những lời này, Phó Vọng khóe môi không tự giác mà câu lên.
Lan Lan đem ảnh chụp lưu vào điện thoại di động, buổi tối có phải hay không trộm ở trong chăn xem.
Chỉ mới tưởng tượng thôi, Phó Vọng lỗ tai cùng mặt bắt đầu nóng lên, hô hấp dồn dập.
Chắc là cô sẽ xem đi.
Giản Lan đem ảnh chụp lưu trong điện thoại, sợ bị người phát hiện, còn khóa lại bằng vân tay.
Tắt đi di động, cô đại khái nhìn thoáng qua.
Em trai nhỏ dáng người thực không tồi, vừa thấy chính là thường xuyên rèn luyện, tuy gầy nhưng rắn chắc, mặc hay không mặc quần áo đều đẹp.
Giản Lan cười trong chốc lát, đóng lại di động, tiếp tục thu thập đồ đạc.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô lên máy bay, rời khỏi nước.
Đến địa điểm quay mới, Giản Lan bận đến mức xoay quanh, mỗi ngày không phải quay phim thì chính là nghiên cứu nhân vật.
Đây là bộ phim điện ảnh hàng đầu, cô muốn nỗ lực hoàn thành tốt nhất.
Thời gian nghỉ ngơi, trợ lý mới của Tần Tu Tề ngồi ở cạnh Giản Lan, giống như lơ đãng hỏi: “Chị Lan, trợ lý gần đây của chị khi nào thì tới?”
Giản Lan sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, cô nói hẳn là Phó Vọng.
“Hắn gần đây có việc bận, không thể tới.”
“Vâng, em thấy anh ấy làm khá tốt, ở bên cạnh chị bao lâu rồi?” Cô gái khẩn trương xoa tay.
“Không lâu, hắn cũng mới tới.”
Lúc sau cô gái kia quanh co lòng vòng hỏi thật nhiều câu hỏi.
Giản Lan mơ hồ đoán được cô ta muốn hỏi cái gì.
Quả nhiên, nói gần nói xa nửa ngày, nữ tử rốt cuộc hỏi ra câu hỏi mong chờ nhất: “Chị, chị có biết anh ấy đã có bạn gái hay không?”
Giản Lan nhướng mày, “Thích hắn à?”
Nữ tử ngượng ngùng gật đầu, “Cũng không phải, em muốn hỏi thăm hắn một chút.”
Thời điểm Phó Vọng tới, luôn trưng bộ mặt người lạ chớ đến gần, chỉ những lúc đối mặt với Giản Lan, biểu tình mới trở nên mềm mại, cho nên cô ta vẫn không dám đi lên nói chuyện với hắn, cũng không dám xin phương thức liên hệ.
Giản Lan đem nàng ý nghĩ nhìn thấu.
Nghĩ nghĩ, cô nói: “Hắn đã có bạn gái.”
Nữ tử trong mắt ánh sáng vụt tắt.
“Thôi vậy, em đành tìm tiền bối khác học tập, cảm ơn chị.”
Nhìn bóng dáng cô gái kia rời đi, Giản Lan lấy ra di động, đem chuyện này nói cho Phó Vọng.
Giản Lan: Chị vừa rồi giúp cậu cản đào hoa, có em gái hỏi cậu có bạn gái hay chưa, chị nói cậu có rồi.
Cô cùng Phó Vọng chênh lệch múi giờ, trên cơ bản phải đợi cậu qua vài tiếng đồng hồ mới có thể nhận được tin của cậu, cô cũng không đợi cậu trả lời liền.
Kết quả cô vừa mới gửi đi tin nhắn, bên kia liền trả lời.
Phó Vọng: Chúng ta có thể đính hôn không?
Giản Lan không bắt kịp mạch suy nghĩ của cậu, mờ mịt gõ rồi lại xóa: Vì sao?
Phó Vọng: Em muốn mang nhẫn.
Tác giả có lời muốn nói: Lan Lan vừa mới thừa nhận quan hệ của bọn họ, Vọng nhãi con liền nghĩ đến đính hôn _(:з” ∠)_