Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

chương 69

Điện thoại di động trong túi xách vang lên, Cố Khê lấy ra nhìn một chút, lại là Hạ Hữu Nam gọi tới. Cô ấn nút mở khóa, "A lô?"

"Có ở nhà không?"

"Không có."

Cố Khê lại hỏi: "Sao thế?"

"Tôi thấy một nhà hàng rất đẹp."

Cố Khê có chút mộng, thấy nhà hàng đẹp, sau đó thì sao? Vì cái gì không đem nói cho hết lời, hắn không nói rõ ràng, đợi chút nữa hiểu sai thì làm sao bây giờ, cô hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Có muốn cùng đi hay không?" Cố Khê nhìn đồng hồ, sáu giờ tối, nơi này đường xá xa xôi, trở về đã là tám giờ, "Tớ bây giờ ở bên ngoài, phải tám giờ mới đến nhà, cậu có thể đợi sao? Nếu như cảm thấy quá muộn, chúng ta để ngày mai đi."

"Cậu ở đâu, tôi đi đón cậu." "Không được, xa lắm, cậu chạy tới nơi tớ cũng về đến nhà."

Cố Khê nói: "Nếu không cậu gửi định vị nhà hàng cho tớ, đợi chút nữa tớ tự mình đi đến."

"Được."

Cố Khê xuống tàu điện ngầm, đối với đường ở ngoại thành cô không quen, vừa xem bản đồ, vừa tìm đường đến nhà hàng.

Hạ Hữu Nam chờ ở đó, hắn mặc áo sơ mi trắng, không có đeo cà vạt, rất an tĩnh ngồi bên bàn, không nhìn ra cửa cũng không thể hiện là đang nóng lòng. Khi Cố Khê nhìn thấy hắn, tâm tình không hiểu sao rất tốt, cô vẫn cảm thấy, trên thế giới này không ai mặc áo sơ mi trắng đẹp hơn hắn. "Chờ lâu lắm rồi sao?"

"Không lâu."

Hạ Hữu Nam nhìn cô còn đang thở gấp, "Chạy tới đây?"

"Cũng gần như thế."

Cố Khê ngồi xuống đối diện hắn, nhìn xung quanh một chút, nhà hàng trang trí không tồi. Hơn nữa còn rất lãng mạn.

"Cậu gọi món chưa?"

"Sợ cậu phải chờ quá lâu, cho nên gọi trước rồi."

Cố Khê nói: "Vừa vặn, tớ cũng đặc biệt đói bụng."

Rất nhanh sau đó, đồ ăn được bưng lên, Cố Khê rõ ràng cảm thấy rất đói nhưng lại không ăn được bao nhiêu, trong đầu luôn nghĩ tới sự việc của Trần Tuyết.

Hạ Hữu Nam nhìn ra cô có chút phân tâm, hắn múc một bát canh, đặt ở bên cạnh cô, "Không thoải mái sao, tôi thấy sắc mặt cậu không được tốt."

Cố Khê lấy lại tinh thần, cô lắc đầu, "Không có việc gì." Hôm nay là lần đầu Hạ Hữu Nam chủ động mời cô ăn cơm, phải cao hứng mới đúng, cô bưng canh lên uống một ngụm, "Canh thật ngon. Những đồ ăn này cũng ngon, nhà hàng này quả thật không tệ."

Hạ Hữu Nam thấy Cố Khê cố ý tỏ ra cao hứng, hắn cũng không có nói ra, "Muốn ăn canh nữa không?"

"Ừ, thêm một bát nữa."

Hạ Hữu Nam đưa tay bưng bát của cô, lấy cho cô thêm chút canh nữa.

Ăn cơm xong, Hạ Hữu Nam lái xe đưa Cố Khê về nhà, giống như lần trước, hắn đưa cô vào trong khu nhà.

Hạ Hữu Nam hai tay đút trong túi quần, cùng cô sóng vai chậm rãi đi, "Hôm nay đi đâu, sao lại đi xa như như vậy."

Cố Khê nói: "Đi Phổ Hải, làm chút chuyện."

"Ừ."

Cố Khê ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên trời, cảm khái nói: "Cậu biết không, tớ gần đây mới biết được con người thật rất yếu đuối, khi phải trải qua cú sốc lớn, tựa như người mất hồn, rất khó tìm lại chính mình, mặc dù họ đã rất cố gắng nhưng cũng không sao làm được.”

"Đả kích hoặc là gặp trắc trở, mỗi người đều sẽ trải qua, miễn là còn sống, là còn có hi vọng."

Cố Khê rất đồng ý, "Đúng, miễn là còn sống, là còn có hi vọng."

Nói đến đây, Cố Khê rất hiếu kì, người giống như Hạ Hữu Nam chuyện gì cũng đều thuận buồm xuôi gió, có khi nào bị đả kích chứ?

Cô hỏi: "Cậu đã từng phải chịu đả kích sao?"

"Đương nhiên."

"Có thể nói ra để cho tớ thấy vui một chút không?"

Cố Khê trong tò mò, đặc biệt muốn biết cái gì có thể khiến cho Hạ Hữu Nam thấy đả kích. Hạ Hữu Nam nhìn cô một cái, cười cười,

"Không thể."

Hắn bị đả kích một lần duy nhất, là sáu năm trước, hắn thổ lộ cùng người con gái hắn thích nhưng lại bị cự tuyệt.

"Đến rồi." Hạ Hữu Nam nhắc nhở.

Cố Khê lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã đến dưới lầu.

Hạ Hữu Nam dừng bước, giống như là đang chờ cô trở về. Cố Khê nhìn hắn một chút, Hạ Hữu Nam chủ động mời cô ăn cơm là điều rất hiếm thấy. Hôm nay Cố Khê mải nghĩ tới chuyện khác, thật không lãng mạn. Cô cảm thấy, hắn chủ động một lần, chính cô cũng phải chủ động lại, không thể cứ như vậy cùng hắn tạm biệt.

"Tớ có thể ôm cậu một lát không?"

Quỷ thần xui khiến thế nào mà Cố Khê nói ra miệng.

Hạ Hữu Nam trước đề nghị của Cố Khê đột nhiên chết lặng, hắn nói: "Có thể."

Cố Khê rất khẩn trương, cô tiến lên một bước, ôm eo của hắn, đem mặt dán tại l*иg ngực của hắn, còn duy trì mấy centimet khoảng cách giữa hai người.

Hạ Hữu Nam ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng bao quát, để cô càng nhích lại gần mình. Thân thể hoàn toàn dán lên cô, Cố Khê mặt đỏ hồng, nhịp tim cũng tăng tốc, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm nhàn nhạt, đã nhiều năm như vậy, mùi hương này từ đầu đến cuối không hề thay đổi, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, có cảm giác an toàn.

Cố Khê hồi tưởng lại chuyện cũ, "Tớ nhớ được lần đầu ôm cậu, là bảy năm trước, tớ bị người xấu truy đuổi, ôm cậu núp ở phía sau của cậu."

Hạ Hữu Nam nhẹ nhàng lên tiếng, "Ừ."

"Lúc đó cậu đang suy nghĩ gì?"

"Vô lễ."

Cố Khê bật cười, "Vậy tại sao không đẩy tớ ra."

"Cậu nói tôi đừng nhúc nhích."

"Như vậy nghe lời sao? Tớ nói cậu đừng nhúc nhích cậu liền bất động."

Khóe môi Hạ Hữu Nam có chút câu lên, "Chủ yếu là tôi cũng không thấy ghét." C

ố Khê nghe xong, khẽ cười cười. Mặc dù quá khứ bảy năm, nhưng Cố Khê cũng không có cảm thấy đã trôi qua rất lâu.

Một lát sau, Cố Khê buông lỏng ra hắn, nhìn hắn nói, "Ngủ ngon."

Hạ Hữu Nam nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, "Ngủ ngon."

_ _ _ _ _

Công ty Vĩ Hồng gửi nội dung trả lời phỏng vấn tới, Cố Khê xem qua một lần, cảm thấy xấu hổ thay cho họ. Nói đây là một cuộc phỏng vấn thì không đúng, phải nói là ba hoa chích chòe thì đúng hơn. Nào là thực lực hùng hậu, nắm giữ kỹ thuật tân tiền nhất trên thế giới, nào là nhất định sẽ trở thành top 500, những chữ này nhìn thấy đều nổi da gà. Nhưng cũng là phù hợp với tác phong của Chu Vĩ Hồng.

Điện thoại trên mặt bàn vang lên, Cố Khê cầm lấy điện thoại nghe, là Tiết Hải Phong gọi, "Cố Khê, cô đến phòng làm việc của tôi một chút."

"Vâng."

Cố Khê đến văn phòng của Tiết Hải Phong, hắn đem một phần tài liệu đưa qua, "Cô hành văn tốt, giúp tôi viết một bài giới thiệu nhân vật khoảng một ngàn chữ, căn cứ vào tài kiệu này để viết.”

"Được." T

iết Hải Phong hỏi: "Trong hôm nay có thể hoàn thành không?"

Cố Khê xem tài liệu trên tay, không coi là nhiều,nửa giờ cô có thể xem hết, "Được, không có vấn đề gì."

"Đúng, ngoài ra còn có một việc."

Cố Khê nói: "Tôi vừa lấy được nội dung phỏng vấn công ty Hồng Vĩ chuyển tới, nội dung trả lời so với bán hàng đa cấp không sai biệt lắm, anh có muốn xem một chút không?"

Nhắc đến chuyện này, Tiết Hải Phong có chút đau đầu, "Cô gửi cho tôi đi."

"Vâng."

Cố Khê trở lại bàn làm việc, trước tiên đem bài phỏng vấn công ty Hồng Vĩ gửi cho Tiết Hải Phong, sau lại chuẩn bị xem tư liệu, viết bài giới thiệu nhân vật.

Điện thoại di động trên bàn vang lên một chút, Cố Khê cầm lên nhìn, là Wechat Hạ Hữu Nam.

Hạ Hữu Nam: Mẹ tôi đưa bánh ngọt tới cho cậu.

Cố Khê: Được, tan làm tớ sẽ lấy.

Hạ Hữu Nam: Trà chiều.

Cố Khê: Bây giờ không được.

Hạ Hữu Nam: Không tiện thì tôi sẽ mang lên.

Cố Khê có thể tưởng tượng, nếu là hắn đi lên, nữ nghiệp trong công ty sẽ thêm điên cuồng, hơn nữa cô ở văn phòng ăn bánh ngọt, cũng không tốt.

Cố Khê: Đừng, đợi chút nữa tớ làm xong sẽ lén đi xuống dưới.

Hạ Hữu Nam: Ừ.

Cố Khê để điện thoại di động xuống, bắt đầu chăm chỉ làm việc, xem tài liệu nửa giờ, nửa giờ viết, rất nhanh viết ra bài giới thiệu nhân vật.

Cô gửi cho Tiết Hải Phong, nhìn đồng hồ, là bốn giờ. Dù sao cũng không có việc gì, cô len lén đi xuống dưới lầu.

Không phải lần đầu cô đến Thành Hối quỹ, người ở bên trong đều biết, cũng đều biết cô là bạn học cấp ba của ông chủ.

Cố Khê nói với tiếp tân một tiếng liền đi thẳng đến văn phòng Hạ Hữu Nam, khi đi ngang qua một phòng làm việc, một thanh niên từ bên trong đi ra, thiếu chút nữa va phải Cố Khê

"Ngại quá."

Thanh niên nói xin lỗi, thấy rõ là Cố Khê, hắn rất ngạc nhiên, "Là cô Cố sao."

Cố Khê cười cười, cũng không biết tên của hắn, "Xin chào."

"Hôm nay lại tới phỏng vấn sao?"

"Không phải."

Cố Khê đều không định nói là cô đến ăn bánh ngọt, "Có chút việc."

Thanh niên lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, "Đúng rồi, có thể cho tôi Wechat không? Có thêm một người bạn."

Cố Khê có chút lúng túng, mục đích của đối phương quá rõ ràng, cô có chút do dự.

"Bảo Tài, Cố Khê nhà chúng tôi không thiếu bạn bè."

Người nói xen vào là Sở Dục Tân, hắn khoanh tay trước ngực, nói với Cố Khê: "Hạ thiếu đang có khách, cậu đến văn phòng trước đi."

"Ừ"

Cố Khê quay người đi.

Quách Bảo Tài nhìn Sở Dục Tân, "Tân ca, vừa rồi cậu sai rồi."

Sở Dục Tân nhíu mày, "Tôi không đúng, cậu ngay cả nữ nhân của lão đại cũng dám ngấp nghé, nếu tôi không ngăn cản cậu, cậu còn muốn tiếp tục gây chuyện sao?"

Quách Bảo Tài chấn động, Cố Khê là bạn gái Hạ Hữu Nam? Hắn hạ giọng hỏi: "Cô ấy cùng lão đại? Là loại quan hệ đó?"

"Cậu không thấy rằng người tính tình như lão đại, vì cái gì đối xử đặc biệt với một cô gái như vậy?”

Quách Bảo Tài nghĩ nghĩ rồi gật đầu, "Có đạo lý."

Lập tức hắn vừa khổ vừa buồn bực, "Dựa vào cái gì các nữ đồng nghiệp trong công ty đều mê lão đại đến thần hồn điên đảo, chúng ta ở đây làm việc, chỉ có thể độc thân cả đời.”

"Cậu ngốc thật, rất nhiều người thích Hạ thiếu, nhưng cậu ta không thích, cậu còn có nhiều cơ hội."

Quách Bảo Tài thở dài, "Lão đại là vạn người mê, chỉ cần trong phạm vi một cây số, chúng ta cũng đừng nghĩ có cơ hội."

“Cậu sợ cái gì, cậu suy nghĩ một chút, tôi cùng Hạ thiếu quen biết nhiều năm như vậy, còn không phải đã thoát ế rồi sao?"

"Làm sao cậu làm được vậy?"

"Còn không phải dựa vào mị lực của bản thân sao"

Quách Bảo Tài lắc đầu, "Mị lực của cậu không rõ ràng, thế quái nào mà tôi không thể nhìn ra được."

Sở Dục Tân bị tức chết, "Cậu cho rằng ai gặp lão đại cũng thích sao? Cậu ta còn từng bị cự tuyệt đó."

Quách Bảo Tài kinh ngạc hé miệng, "Thật sao?"

"Đương nhiên."

"Người kia phải rất ưu tú mới có thể cự tuyệt lão đại?"

“Rất ưu tú, giống như Cố Khê đó."

Sở Dục Tân nói xong, vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Cho nên, cậu cố lên."