Bắt Đầu Ăn Cơm

Chương 56: Thao bạo bảo bối (Hoàn)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Ân Mộ Ngang hút trong chốc lát, không có sữa tươi thơm ngọt vào miệng trong chờ mong, có chút thất vọng giảm lực đạo, môi lưỡi như mát xa liếʍ duẫn nhũ thịt bảo bối sưng đỏ. Tay cũng từ lưng trượt đến trên mông, thô bạo kéo ra dây cột, ở mông thịt xoa lại xoa.

Hạ thể đã lâu không được yêu thương càng thêm mẫn cảm, tay hắn dán lại đây khắp hạ thể liền xôn xao lên, Dư Tiêu Nam khó nhịn vặn vẹo, mở chân cuốn lấy eo hắn.

“Ngô…… Phía trước…… Lão công cũng xoa xoa phía trước……”

Ân Mộ Ngang thỏa mãn cậu yêu cầu, rút ra một bàn tay cắm vào bắp đùi, dưới cậu yêu kiều rêи ɾỉ từ dưới hướng lên trên cọ, cả đều là lãng nước, hắn tiến đến hoa huyệt ngửi ngửi, “Tao.”

Dư Tiêu Nam bị hô hấp hắn nóng bỏng phun nức nở một tiếng, tiểu nhục động hồng nộn “phụt phụt” lại phun ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠.

Hắn cười khẽ, nắm đầu gối cậu căng ra hai bên căng, nhìn đóa hoa sen nở rộ.

“Ngô……”

Tiểu hoa tiếp xúc khí lạnh run nhẹ một chút, Dư Tiêu Nam chỉ cảm thấy khoang bụng co chặt lại, cổ hư không càng thêm mãnh liệt, tay nhỏ sờ đến đũng quần hắn xoa xoa, lại thẹn lại mị cầu:

“Hoa huyệt bảo bối rất ngứa, lão công mau tiến vào a……”

Nhịn dã lâu Ân Mộ Ngang bị sờ hô hấp không xong, không kiên nhẫn khuếch trương cho cậu, vài cái cởϊ qυầи áo ra, dùng đại điểu cứng chống huyệt.

“Bảo bối xác định chuẩn bị sẵn sàng?”

Nhìn dươиɠ ѵậŧ vừa thô vừa lớn, Dư Tiêu Nam kích động mãnh nuốt nước miếng, một bên gật đầu một bên mở lớn đùi, tay nhỏ phóng tới tiểu huyệt dùng sức tách ra, cho lộ ra động nhỏ khép mở.

“Lão công…… Lão công mau thao em…… Thao huyệt em……”

Nam nhân bị cậu tao lãng kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhẹ, gầm nhẹ một tiếng thô bạo cắm vào.

“Ách a……!”

Cậu bị hắn đâm cho hướng lên trên, nhục trụ thô to như muốn đâm nứt khoang, thịt huyệt đau trướng không thôi. Tiểu động vốn nhỏ hẹp bị căng thành một động tròn hoàn toàn mất sắc, Dư Tiêu Nam run giọng kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa không thở được.

“Thật mẹ nó chặt!”

Huyệt như muốn kẹp vỡ kê ba làm Ân Mộ Ngang đỏ mắt. Hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một câu, vét chút dâʍ ŧᏂủy̠ bôi lên cửa động trắng bệch, kéo ra đùi cậu đại khai đại hợp thao lên.

“Ách ân……! A……! Quá…… Trướng…… A……! Chậm một chút a…… Lão…… Lão công…… Ngô……!”

Thịt huyệt nhất thời vô pháp thích ứng trừu cắm thô bạo, Dư Tiêu Nam thở dốc rách nát thấp kêu, không bao lâu tiểu huyệt đã bị thao đến nóng rát. Cậu có chút chịu không nổi trượt lên trên.

Rốt cuộc nếm được tư vị tiêu hồn này tưởng niệm đã lâu, Ân Mộ Ngang sướиɠ đến da đầu tê dại, nơi nào cho phép cậu chạy thoát, nhanh một bước ôm eo cậu, thô suyễn dỗ:

“Bảo bối ngoan, một lát liền tốt, để lão công hảo hảo thao thao.”

Nói xong tốc độ chẳng những không giảm, lực đạo ngược lại lớn hơn nữa, cực đại qυყ đầυ cứng rắn mỗi lần đều xuyên qua nặng nề đỉnh ở cung khẩu.

“Ách a……! Ngô……! Không cần…… Quá sâu…… A……! Cắm chết…… Bảo bối…… Ngô ân……!”

Cung khẩu vài cái đã bị đâm sưng lên, kɧoáı ©ảʍ bén nhọn hỗn một cổ đau trướng nói không rõ theo xương cùng đến gáy, lại sướиɠ lại khó chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cậu trợn trắng mắt.

Ân Mộ Ngang một bên ra sức thao một bên liếʍ hai mắt cậu sắp nhắm lại, phát ra tiếng cười trầm thấp.

“Bảo bối thế nào không có trách nhiệm như vậy, vừa mới bắt đầu liền chịu không nổi, ân?”

“Ân……! Ngô……! Ngô……!”

Đầu nhỏ đã bất động, chỉ cảm thấy mình càng ngày càng nhẹ càng ngày càng mềm, như lập tức bay đi. Nhưng khi cảm nhận được hơi thở hắn gần sát, theo bản năng tầm mắt khóa trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết, mơ hồ lại thân thiết kêu hắn:

“Lão công……”

Ân Mộ Ngang vì cậu không hề giữ lại ỷ lại cùng yêu say đắm mà huyết khí cuồn cuộn, một phen xé hết nội y rên rách nát trên người cậu, bắt lấy hai vυ' trắng nõn không ngừng đong đưa dùng sức vuốt ve.

“Ân a……! A……! Đừng…… Không cần xoa vυ'…… A……! Có cái gì…… Muốn ra tới…… Ô ô…… Thật là khó chịu……”

Ngực không biết là bị lúc trước hắn xoa hay là thế nào, càng ngày càng trướng. Sau khi lão công cắm vào càng nghiêm trọng, hiện tại bị lão công xoa, như có cái gì ở bên trong muốn ra lại ra không được trướng đến sinh đau, Dư Tiêu Nam khóc kêu túm tay hắn.

“Muốn ra cái gì? Sữa sao?”

“Ô ô……! Không biết…… A……! Muốn đi…… Đi…… Ngô ân……!!”

Sắp cao trào cậu nơi nào còn chịu được trên dưới song trọng giáp công, nắm chặt cánh tay hắn nức nở lắc đầu nhỏ. Không bao lâu run rẩy hét lên một tiếng, từ âm huyệt phun ra một cổ âm tinh.

Kịch liệt kẹp chặt thiếu chút nữa làm hắn bắn, Ân Mộ Ngang ngẩng cằm căng chặt kêu lên một tiếng. “Ba” một tiếng rút ra côn ŧᏂịŧ, điều chỉnh hạ thể, chế trụ chân Dư Tiêu Nam áp xuống, áp đầu gối cậu trên giường. Cả người cậu bị chiết lại, mông cao cao nhếch lên làm hoa huyệt hướng lên trời, nam nhân lấy tư thế cưỡi ngựa hung ác cắm xuống, “bạch bạch bạch” dị thường vang dội.

“Ách ân……! Ách……! A……!”

Tư thế làm âʍ đa͙σ trở nên lại nông lại hẹp, khí cụ lại có thể không cần dùng sức liền đi vào đặc biệt sâu. Mỗi lần đều đâm cung khẩu vặn vẹo biến hình, Dư Tiêu Nam vốn nửa ngất vì siêu cường độ thao cắm này bị bắt tỉnh táo lại, túm gối đầu vừa lắc đầu vừa thét chói tai.

Tiểu huyệt vì lúc trước cao trào một lần trở nên lại mềm, hắn cắm đến vui sướиɠ không thôi, cự long lại trướng đại một vòng căng đến Dư Tiêu Nam liên tục thở dốc.

“Bảo bối nhìn xem lão công là thế nào thao em!”

“Ngô……! Ân a……! Ân a……!”

Mặt cậu đỏ bừng, nửa giương miệng kiều mị thấp kêu, nghe hắn nói thất thần dịch tầm mắt xuống. Đầu tiên nhìn đến tiểu nhục hành dán trên bụng nhỏ hơi đột, xuống chút nữa nhìn hoa huyệt đã sưng đến không còn nguyên hình, thịt huyệt cùng lão công va chạm, âm đế càng bị lão công cọ như muốn trầy da sưng đỏ. Mà huynh đệ lão công tím đen thô to đang ở nhục huyệt sung huyết sưng đỏ lên lên xuống xuống, cắm toàn căn. Mỗi lần rút ra đều sẽ kéo ra một đoạn thịt đỏ tươi, khi cắm vào lại nhét trở về.

Dư Tiêu Nam bị hình ảnh dâʍ ɭσạи trước mắt đánh sâu vào tâm thân rung động một trận. Tưởng tượng đến là nam nhân mình yêu nhất đang yêu thương mình, khoang bụng kịch liệt xôn xao lên, một tầng lại một tầng muốn được càng nhiều càng âu yếm thô bạo.

“Ân a……! A……! Lão công đại điểu…… Thật lớn…… Cứng quá…… Cắm…… Cắm đến bảo bối…… Thật thoải mái…… Lão công…… Lại dùng lực…… Cắm chết em…… Cắm chết em a……! A……!”

Ở kɧoáı ©ảʍ phập phập phồng phồng Dư Tiêu Nam run giọng lãng kêu. Ân Mộ Ngang yêu chết cậu đơn thuần lại tao lãng kiều mị, hận không thể thao người chết dưới thân mình. Bạo ngược ở trong đầu chợt lóe, hắn như dã thú gầm nhẹ một tiếng, ép chặt đầu gối cậu, hạ eo cưỡi mật huyệt điên cuồng cắm lên!

“Ách ân……! A……! Không cần……! Lão công…… Chịu không nổi…… Ách……! Muốn cắm bạo…… A……! A……! Hoa huyệt…… Ngô ân……! Ách a!!”

Dư Tiêu Nam bị hắn ép tới hãm sâu vào đệm giường, hô hấp đều có chút không thông thuận. Huyệt bị cắm đến tung bay, dâʍ ŧᏂủy̠ bắn khắp nơi, toàn bộ khoang bụng như phải bị đâm xuyên vừa đau vừa trướng.

Cậu kẹp chặt, nam nhân sướиɠ đến cơ bắp toàn thân đều giãn ra, mồ hôi nóng nện trên người cậu phấn hồng. Qυყ đầυ chống cung khẩu cuồng bạo đĩnh.

“Ách……! Ngô……! Ngô……! Ách a!!!”

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đáng sợ nổ tung ở gáy, Dư Tiêu Nam đầy mặt ướt ngân đã kêu không ra, như cá mất nước đã lâu, giương lớn miệng dùng sức thở dốc. Qυყ đầυ phá mở cung khẩu vào tử ©υиɠ, Dư Tiêu Nam chỉ cảm thấy trước mắt một trận trắng một trận đen, thân thể không trọng lực kịch liệt run rẩy lên. Đồng thời tiểu động từ bị cắm đầy phun ra một dòng nước xiết nóng bỏng đánh vào cơ bụng Ân Mộ Ngang.

Chật hẹp muốn mệnh đánh úp lại, cơ bắp toàn thân hắn căng thẳng, ngẩng cằm gian nan rên một tiếng, sau đó cắn răng mãnh thao, tiến vào tử ©υиɠ. Sau trăm cái hắn gầm nhẹ một tiếng, nóng bỏng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trong cơ thể cậu.

Bình ổn sóng triều quay cuồng, Ân Mộ Ngang từ rời khỏi, nghiêng người nằm xuống vớt lên người sắp hóa thành một vũng nước, phong bế môi cậu còn chảy nước bọt hôn thật sâu.

“Ngô……”

Dư Tiêu Nam cả người mềm mại ưm một tiếng, tuy mông lung ý thức còn không rõ, lưỡi lại theo bản năng quấn lên hắn, nóng bỏng lại mê loạn đáp lại.

Trữ một đống hàng Ân Mộ Ngang ở nụ hôn nồng nhiệt lại cứng lên. Cậu cảm giác được kê ba lão công trong hoa huyệt mình đau trướng không thôi, hơi hơi giãy giụa.

“Ngô…… Lão công……”

Tuy cậu cũng rất muốn, nhưng gần đây thể lực quá kém, hiện tại đã mệt đến một đầu ngón tay đều không muốn động.

Ân Mộ Ngang vỗ nhẹ lưng dỗ cậu, “Bảo bối ngoan, cho lão công ôm một chút.”

Hắn hít sâu một hơi áp xuống du͙© vọиɠ cuồn cuộn, thanh tỉnh một chút mới ý thức được vừa rồi quá thô bạo. Đùi cùng sau eo bảo bối đều bị mình làm ra ứ thanh, tiểu động tuy không bị thao nứt, nhưng cũng sưng như chảy máy, nhìn đều đau lòng, hiện tại nào còn nỡ lộng cậu.

Dư Tiêu Nam an tâm ở ngực hắn tìm tư thế thoải mái nằm, một bên mí mắt đánh nhau một bên nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Lão công không cần ngủ nga…… Chờ bảo bối…… Nghỉ ngơi trong chốc lát…… Còn muốn……”

Ân Mộ Ngang một bên mát xa sau eo cho cậu một bên sủng nịch hôn mắt cậu khẽ nhắm, “Được.”

Mơ mơ màng màng Dư Tiêu Nam cảm thấy chính mình có lão công ôn nhu nghe lời như vậy thật là quá lời, ngây ngốc cười một cái, kéo qua tay hắn đặt trên cái bụng tròn tròn.

“Xoa xoa bụng…… Vừa rồi bị anh căng hỏng rồi……”

Ân Mộ Ngang nhìn bụng cậu phồng lên lại nhìn vυ' cậu như đồi núi nhỏ có chút hoảng thần. Xoa nhẹ một lát bỗng nhiên bị cái gì cảm ứng một chút, một ý niệm bị hắn bỏ qua đã lâu chợt lóe, làm hắn nháy mắt đổ một thân mồ hôi lạnh.

“Bảo bối, có phải em có bảo bảo hay không!?”

Dư Tiêu Nam thỏa mãn đánh tiểu khò khè không trả lời hắn. Ân Mộ Ngang hít sâu một hơi bình phục kích động lại khẩn trương, sờ di động đầu giường kêu tới bác sĩ tư nhân của Ân gia và người chăm sóc.

……

“Ân tiên sinh, Dư tiên sinh xác thật là mang thai sắp ba tháng.”

Một nam bác sĩ trung niên trải qua mấy lần khám, rốt cuộc tiếp nhận sự thật nam nhân mang thai, sợ đánh thức dựng phu trên giường nhỏ giọng nói.

Cái này làm tươi cười Ân Mộ Ngang trên mặt áp cũng áp không xuống được. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, hắn không chỉ có người yêu, còn cùng người yêu có con.

“Thai nhi khỏe mạnh sao?”

“Thai nhi thực khỏe mạnh, chỉ là……”

Bác sĩ nhìn dấu vết xanh tím trên cổ cùng cánh tay Dư Tiêu Nam, nghiêm túc nói, “Về sau ở phương diện tính sự phải chú ý chút đúng mực, đặc biệt là ba tháng đầu, dù qua ba tháng cũng không thể quá tùy ý. Thai nhi ở trong bụng tuy sẽ không nói, nhưng cũng đau đớn, cơ thể mẹ quá mức kịch liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh cũng sẽ dọa đến thai nhi.”

Ân Mộ Ngang vẻ mặt nghe dạy gật đầu.

Tiễn đi bác sĩ, Ân Mộ Ngang chưa từng kích động qua hắn kích động đến khó có thể nói nên lời. Hắn rất muốn đánh thức tiểu ngốc bồi mình trò chuyện, lại luyến tiếc quấy rầy cậu ngủ, ở trong phòng qua lại một hồi. Ân Mộ Ngang tay chân nhẹ nhàng bò lên giường gắt gao ôm người vào trong ngực, trán chống trán cậu, chóp mũi chống chóp mũi cậu, mặt ôn nhu tuyên bố:

“Bảo bối, tháng sau chúng ta kết hôn.”

Dư Tiêu Nam mơ hừ hừ, Ân Mộ Ngang coi như cậu đáp ứng rồi, tâm tình rất tốt ôm thế giới của hắn cùng nhau ngủ.

Hoàn