Bắt Đầu Ăn Cơm

Chương 5: Bể tắm play (Phá thân, h)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Được bảo đảm, Dư Tiêu Nam hơi an tâm, hít hít mũi thò lại gần trúc trắc hôn hắn, đầu lưỡi ở môi mỏng khẽ liếʍ qua lại.

Ân Mộ Ngang lẳng lặng nhìn cậu, khi Dư Tiêu Nam run đầu lưỡi thâm nhập vào trong, nhịn không được há miệng ngậm lấy môi lưỡi cậu đoạt lại quyền chủ động.

“Ngô ân……”

Dư Tiêu Nam rêи ɾỉ một tiếng, lại có chút khẩn trương, hai tay gắt gao nắm cánh tay hắn.

Nam nhân trấn an tinh tế đảo trong miệng cậu. Bàn tay lửa nóng ở trong nước vuốt ve lưng cậu, chờ cậu thả lỏng, chế trụ gáy gia tăng nụ hôn. Đầu lưỡi đảo qua răng lợi, lại đỉnh hàm trên nhẹ nhàng xoay tròn, Dư Tiêu Nam sợ ngứa hút lấy đầu lưỡi hắn, hai người liền triền hôn nhau.

Tiếng hút duẫn nhỏ vụn không ngừng từ môi hai người tương dán truyền đến. Trong mũi tất cả đều là hơi thở thanh lãnh của Ân Mộ Ngang. Dư Tiêu Nam dần dần trầm mê, mặt bắt đầu phiếm hồng, trong mắt cũng nhấp nhoáng thủy quang mê ly.

Nam nhân buông môi hút duẫn tai cậu, một đường hôn qua cổ, bả vai cùng xương quai xanh trên mặt nước, nắm hai đùi cậu vòng qua eo hắn. Một bàn tay bắt lấy mông cậu, một tay khác che lại phía trước, dùng tay theo dòng nước nhẹ nhàng đè ép tiểu kê kê. Ngón tay vỗ nhẹ tiểu hoa, chờ đến thịt môi sung huyết, liền dùng ngón tay đảo tiểu đậu nộn hồng.

“Hừ ân ~”

Chưa từng bị vuốt ve như vậy, Dư Tiêu Nam ngửa đầu ưm một tiếng. Mỗi một tế bào toàn thân đều vô cùng thoải mái, không tự giác thẳng lưng ưỡn ngực dán môi lưỡi nam nhân, đùi cũng mở lớn nhất đưa đến bàn tay Ân Mộ Ngang.

Ân Mộ Ngang ngậm lấy đầṳ ѵú dùng sức hút, dùng lưỡi vòng quanh mà quét. Đầṳ ѵú rất nhanh đứng thẳng lên, hắn dùng răng khẽ cắn, lại lôi kéo, thẳng đến đầṳ ѵú lại hồng lại sưng lớn một vòng, liền dùng phương pháp này đối phó đầṳ ѵú bên kia.

“A…… A ân……”

Đại sóng tê dại cùng đau đớn nhè nhẹ làm Dư Tiêu Nam bối rối nhíu mày lắc đầu, hai tay ôm cổ hắn nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Ngón tay Ân Mộ Ngang dưới nước cũng phối hợp động tác phía trên bắt đầu vòng quanh âm đế đánh vòng, thường thường chạm vào. Dư Tiêu Nam trong mơ hồ bắt đầu cả người phát ngứa, không khỏi lay động mông làm âm đế đi cọ ngón tay hắn.

“Em thực tao.”

Ân Mộ Ngang buông ra ngực cậu bị cắn đỏ tím, mặt lạnh băng nhìn không ra bất luận biến hóa gì, nhưng hơi thở bên tai Dư Tiêu Nam là lửa nóng.

“Hừ ân…… Hừ ân…… Hừ ân…… Ân?”

Nước rung chuyển chụp đánh mỗi một tấc da thịt cậu hưng phấn mẫn cảm. Dư Tiêu Nam cảm thấy vô cùng thoải mái, nhất thời phản ứng không kịp hắn nói cái gì, nửa mở mắt dục quang ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn.

Ân Mộ Ngang nhìn mặt cậu ửng hồng, ánh mắt bỗng nhiên chuyển trầm, ngón tay vốn trêu chọc trực tiếp ấn ở tiểu âm đế chậm rãi xoa động.

“Hừ ân…… Hừ ân…… Hừ ân…… Ân…… Ân…… Ân…… Ân…… Ách aaa!!”

Hắn càng xoa càng nhanh, Dư Tiêu Nam hừ kêu cũng càng cao, cuối cùng đột nhiên rụt vai ngửa đầu tiết ra.

Thừa dịp Dư Tiêu Nam đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, Ân Mộ Ngang phủ lên cuốn đi đại lượng nước bọt trong miệng cậu. Ngón tay ấn âm đế đi xuống đoá hoa, ở mềm thịt ấn vài cái, liền đi vào.

Dư Tiêu Nam dựa vào vai hắn hừ nhẹ một tiếng, cậu cảm giác có cái gì đi vào cơ thể, vừa rồi cao trào làm âʍ đa͙σ thực ướt thực trơn, cảm giác dị vật cũng không cường liệt.

Ân Mộ Ngang nghiêng đầu hôn hôn mặt cậu, lại cắm một ngón tay vào, sau đó hai ngón tay ở tầng chướng ngại hơi mỏng đưa đẩy moi đào.

Không bao lâu cảm giác tay Dư Tiêu Nam ôm mình buộc chặt, Ân Mộ Ngang trầm ách mở miệng, “Khó chịu?”

“Hừ ân…… Hừ ân…… Còn…… Còn được……”

Không phải khó chịu, chỉ cảm thấy mình là một nam nhân lại bị một nam nhân khác chơi nữ huyệt thực mất mặt thôi……

Ân Mộ Ngang rút ra ngón tay, cởi ra qυầи ɭóŧ, dươиɠ ѵậŧ trướng ngạnh để ở nhục động.

Thật sự đi vào!

Dư Tiêu Nam nhẹ nhàng hít một hơi, cắn môi gắt gao nhắm mắt lại.

Ân Mộ Ngang ôm đùi cậu, tách ra rộng nhất, gậy thịt ở huyệt khẩu nhợt nhạt thử chọc vài cái mới chậm rãi thẳng lưng cắm vào.

“Ân a……”

Cự long quá thô to, dù khuếch trương Dư Tiêu Nam vẫn cảm giác được có một cổ đau đớn da thịt bị xé rách, không khỏi co chặt âʍ đa͙σ chống đẩy hắn.

Ân Mộ Ngang kêu lên một tiếng, mật huyệt Dư Tiêu Nam nhỏ hẹp hơn hắn tưởng tượng, vừa mới cắm vào qυყ đầυ cậu liền đột nhiên kẹp chặt hắn, tức khắc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhẹ.

Ân Mộ Ngang hít sâu một hơi, áp lại du͙© vọиɠ muốn bùng nổ mở miệng, “Thả lỏng!”

Dư Tiêu Nam gắt gao ôm cổ hắn, “Sao…… Làm sao thả lỏng?”

“Hít sâu.”

Dư Tiêu Nam nghe hắn nói chậm rãi thả lỏng lại, Ân Mộ Ngang lại hướng vào trong cắm mấy tấc liền bất động.

Dư Tiêu Nam ngẩng đầu nhìn hắn, “Vào được?”

“Ân.”

Dư Tiêu Nam một bên nhẹ nhàng thở ra, một bên lại cảm thấy có nơi nào đúng, đang suy nghĩ không đúng chỗ nào, Ân Mộ Ngang đột nhiên đâm sâu một cái, xương mu hung hăng đυ.ng cậu.

“Ách!”

Dư Tiêu Nam bị hắn đâm cho ngốc, trừng to mắt ngơ ngác nhìn hắn, một hồi mới thống khổ nhăn mặt.

“Ô ô…… Anh…… Kẻ lừa đảo!”

“Càng sợ hãi càng đau.”

Tầng tầng lớp lớp thịt non gắt gao bọc lại làm Ân Mộ Ngang hô hấp nặng vài phần, nhẫn nại tính tình cho cậu thời gian thích ứng.

Chỉ là Dư Tiêu Nam còn khóc thương tâm, từng giọt nước mắt nện trên đầu vai làm Ân Mộ Ngang tâm phiền ý loạn, hắn dứt khoát thẳng lưng bắt đầu đâm lộng.

“Ô…… Ô ân…… Đau…… Ân a…… Không cần…… Ô ân……”

Đau đớn xé rách còn ở, nhiều lần sát ma lại lẫn vào đại sóng toan trướng, Dư Tiêu Nam càng khó chịu, một bên khóc một bên đánh hắn.

“Ô…… Anh đã nói…… Sẽ…… Ân a…… Sẽ ôn nhu…………”

“Tôi nói, là tận lực.”

Ân Mộ Ngang mặc cậu phát tiết, eo hông không ngừng đĩnh động, máu từ dưới nước nổi lên. Ân Mộ Ngang híp mắt, một bàn tay sờ nơi hai người kết hợp, vòng quanh huyệt khẩu vuốt ve qua lại, thường thường ấn ở đáy chậu.

“Hừ ân…… Ô ân…… Hừ ân…… Ân…… Ân……”

Rất nhanh Dư Tiêu Nam không khóc náo loạn nữa, bể tắm nổi lên hơi nước cùng nhiệt khí mờ mịt làm mặt cậu dần dần nhiễm đỏ ửng, đau đớn đã tan biến rất nhiều. Chỗ sâu trong huyệt đạo nổi lên một cổ ngứa như có như không, giọng Dư Tiêu Nam dần dần chuyển điệu.

Ân Mộ Ngang biết cậu đã thích ứng, bắt đầu cuồng dã mà cắm. Mỗi lần đều rút ra chỉ chừa qυყ đầυ, lại dùng lực đĩnh eo đâm vào. Qυყ đầυ đánh vào mềm thịt bên trong.

“Hừ ân! A ân…… Quá sâu…… Hừ ân…… Anh đỉnh đến…… Tôi…… Ân……! Ân……!”

Dư Tiêu Nam bị hắn đâm dập dờn trong nước, mang theo tiếng nước “ào ào”.

“Đỉnh đến chỗ nào?”

Hỏi xong lại là một cái rất sâu.

“Ân a!…… Bụng…… Bụng…… A……! A……!”

Khoang bụng cấn cấn tê tê, giống như nội tạng đều phải bị đâm nát, Dư Tiêu Nam sợ tới mức hét lên, không quan tâm co rút lại ngăn cản hắn.

Ân Mộ Ngang tức khắc bị cậu kẹp đỏ mắt, gầm lên một tiếng, ôm người rời đi cạnh bể hướng vào giữa bồn.

Sau lưng Dư Tiêu Nam không có điểm trụ, cả người treo trên người hắn. Cậu rất sợ mình sẽ chìm xuống, liền dùng hai chân gắt gao vòng lấy eo hắn, chân dùng lực một chút mông liền kẹp không chặt, mật huyệt cũng trượt xuống.

“Lại kẹp thao chết em!”

Khuôn mặt Ân Mộ Ngang lạnh băng căng chặt, trong mắt lóe ánh lửa ăn thịt người, Dư Tiêu Nam nhìn đến run rẩy.

“Anh đừng…… Anh nhẹ chút a……”

Ân Mộ Ngang cười ra tiếng, sau đó hai tay nâng mông cậu nương sức nước trên dưới đĩnh động, eo hông cũng theo Dư Tiêu Nam phập phồng. Khi cậu nẩy lên hắn lui về phía sau, khi rơi xuống lại đột nhiên thẳng lưng về phía trước, hai trứng nặng nề chụp đánh đáy chậu.

“A! A! Đừng! A! Đừng a!”

Dư Tiêu Nam hét lên, hiện tại so vừa rồi tiến vào còn sâu hơn, không bao lâu cung khẩu non mềm đã bị thao sưng lên, phân bố một cổ lại một cổ dâʍ ɖị©ɧ. Mặt nước vì hai người kịch liệt giao hợp nổi lên gợn sóng, còn từ dưới nước truyền đến âm thanh.

Ân Mộ Ngang không để ý cậu kêu to, hơi ngửa đầu hưởng thụ tiểu huyệt chặt chẽ mang kɧoáı ©ảʍ tiêu hồn.

“Đừng! A ân…… Không…… Muốn…… Không…… A…… Trướng……”

Giọng Dư Tiêu Nam bị xóc đến rách nát khàn khàn, chống đầu vai hắn nức nở cầu xin. Ân Mộ Ngang đâm vào rút ra mang vào rất nhiều nước, khoang bụng đã trướng phồng lên, mỗi lần Ân Mộ Ngang cắm vào đều căng đến cậu vừa trướng vừa muốn đi tiểu.

Ân Mộ Ngang một bên cắm thật sâu, một bên sờ bụng cậu, “Còn có chỗ trống.”

“Không…… Ô ân…… A…… A…… A……!”

Giọng nói Dư Tiêu Nam đều ách, tiểu dươиɠ ѵậŧ càng ngày càng đau, cuối cùng rốt không được run rẩy một trận, từ niệu đạo bài xuất một cổ nướ© ŧıểυ.

Trong nháy mắt Dư Tiêu Nam thất thần, Ân Mộ Ngang nâng mông cậu càng thao càng nhanh. Hoa huyệt vì nghẹn nướ© ŧıểυ cường liệt cùng kɧoáı ©ảʍ tự giác không có quy luật mấp máy co rút lại.

“Ân…… Ân…… Ân…… Ân…… Ân!”

Sau mấy chục lần cắm, trước mắt Dư Tiêu Nam nổ tung một đoàn sương trắng, đạt tới cao trào.

Ân Mộ Ngang rút ra toàn bộ, đại lượng nước ấm, dâʍ ŧᏂủy̠ hỗn máu tươi mất khống chế từ huyệt Dư Tiêu Nam chảy ra hoà vào bể tắm.

“Ngô ân!”

Dư Tiêu Nam vì cổ nghẹn nướ© ŧıểυ mãnh liệt cảm nhận được chân chính giải thoát sinh ra kɧoáı ©ảʍ, thân mình kịch liệt run rẩy một trận, lại lần nữa cao trào.

Ân Mộ Ngang thẳng lưng một lần nữa cắm vào đi, liên tiếp cao trào làm nhục động co rút càng chặt, mấp máy cũng càng kịch liệt. Hắn nhắm mắt ngưỡng cằm lại mãnh lại trầm phá vỡ vách thịt chặt đến làm người hít thở không thông. Sau mấy chục cái, hắn gầm nhẹ, bắn ra.

Dư Tiêu Nam cao trào vài lần, tay mới như cậu là quá kịch liệt, thân mình như bị hoà tan nằm xoài trước ngực nam nhân thở dốc.

Ân Mộ Ngang sờ sờ đầu cậu, trên mặt hàng năm lạnh băng mang theo một mạt ý cười sung sướиɠ. Bàn tay phóng tới mông cậu, bóp nhẹ trong chốc lát, ngón tay theo rãnh mông trượt đến đóa cúc huyệt, vuốt ve nếp uốn thật nhỏ.

Dư Tiêu Nam mơ hồ rầm rì trong chốc lát, khi Ân Mộ Ngang dùng ngón tay hướng vào trong dùng lực, nháy mắt cậu tỉnh táo lại, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn hắn, “…… Anh…… Anh làm gì?”

“Mặt sau còn không có cắm.”

Còn tới!?

Dư Tiêu Nam sợ không nhẹ, “Anh…… Anh…… Anh đã thượng phía trước.”

“Dư thư ký, em nói đùa cái gì? Em cho rằng tôi tốn hai trăm vạn chỉ mua một cái động của em?”

Dư Tiêu Nam gian nan nuốt ngụm nước miếng, run run rẩy rẩy cùng hắn lý luận:

“Anh…… Lúc anh không biết tôi có hai cái động…… Không phải tính toán chỉ cắm một cái sao!?”

Ân Mộ Ngang đối với cậu cười cười, “Không phải, em có bao nhiêu động tôi liền cắm bấy nhiêu.”

Dư Tiêu Nam bắt đầu run rẩy, cảm giác được nhà tư bản vạn ác dùng ngón tay chọc cúc hoa, nhịn không được nức nở khóc lên, “Tôi mệt…… Tôi đau…… Ô ô……”

Đều nói cắm mặt sau đau hơn cắm phía trước, hôm nay thể xác và tinh thần cậu đều đã bị thương nặng, chịu không nổi lăn lộn.

Ân Mộ Ngang thở dài, bộ dáng cố mà làm, “Xem hôm nay là lần đầu tiên, lần này tôi cho phép em trả một nửa.”

Dư Tiêu Nam ngừng tiếng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, “Ô…… Một…… Một nửa?”

“Trao đổi một chút lợi ích, hậu huyệt có thể lưu lại lần sau trả.”

Dư Tiêu Nam nuốt nuốt nước miếng, “Lợi…… Lợi ích tính thế nào?”

Ân Mộ Ngang tiến đến bên tai cậu, “Phía trước, lại làm tôi thao một lần.”

“Anh! Anh anh, anh xảo trá!”

“Ân hừ, không đồng ý liền tiếp tục.” Ngón tay đã đi vào nửa cái đốt.

Dư Tiêu Nam vặn vẹo mông kêu lên, “Anh đừng! Tôi đồng ý, đồng ý a!”

Trong mắt Ân Mộ Ngang hiện lên một mạt tinh quang, nặng nề đáp lại, “Được.”