Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đột nhiên nở nụ cười.
“Nói nhiều như vậy, ngươi nhất định đang có chủ ý quỷ quái nào đó. Người chết thì không nên nhiều lời!”
Nói xong, nó phóng thẳng đến Cố Thanh Sơn.
Trong nháy mắt.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm nghênh tiếp.
Tất cả thay đổi vẫn còn chưa bắt đầu.
Toàn bộ thế giới đột nhiên đứng im.
Trước mặt mọi người xuất hiện một hàng chữ nhỏ:
[Hạng mục công việc khẩn cấp đã có.]
[Xin ngừng tranh đấu, lấy con đường Đăng Thần Hỗn Loạn làm nhiệm vụ chủ yếu.]
[Bất luận kẻ nào cũng không thể làm trái ý chí Hỗn Loạn, cũng không thể gϊếŧ chết đối thủ Đăng Thần, bởi vì mọi người nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mang tính then chốt của Hỗn Loạn.]
[Ai vi phạm quy tắc trên, lập tức tước đoạt tư cách Đăng Thần.]
Keng.
Hai thanh kiếm và trường mâu đυ.ng vào nhau.
Sóng khí cuồn cuộn bốn phương tám hướng.
Cố Thanh Sơn và Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả vẫn giằng co.
Diệp Phi Ly cầm Vong Xuyên Ly Hồn Câu, phát ra âm thanh hùng hậu khiến cho toàn thân hai con quái vật thoáng cứng ngắc.
Ầm!
Một tiếng súng từ xa truyền đến.
Liệt Diễm Hành Giả bị bắn trúng, đứng im tại chỗ.
Trong khoảnh khắc, một thanh trường kiếm bay ngang đến, để lại một vết cắt thật sâu trên cổ nó.
—— Cố Thanh Sơn.
Đây mới là Cố Thanh Sơn!
Hắn cầm Triều Âm kiếm đứng đằng sau Liệt Diễm Hành Giả, chỉ còn thiếu chút nữa thôi là có thể chém đứt đầu của đối phương.
Tất cả hàng chữ màu xám đã hiện lên xong hết.
Cố Thanh Sơn dừng lại.
“Ôi trời, không cho gϊếŧ hả, vì sao lại không nói sớm?” Hắn tiếc nuối nói.
“Cố Thanh Sơn” đang dùng hai thanh song kiếm chặn Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả bỗng nhiên hóa thành Sơn Nữ.
Sơn Nữ và Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đều lui về sau một bước.
Không ai tiếp tục đấu nữa.
Mọi người cùng nhau nhìn hàng chữ màu xám trước mặt mình.
Ở đằng trước Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly đều hiện ra cùng một nhiệm vụ:
[Các ngươi đã được Dạ Như Hi chấp nhận.]
[Cô ấy sẽ cùng với các ngươi rời khỏi thế giới này, vì Hỗn Loạn mà tìm ra một con đường đặc biệt, tiến về điện thờ bí mật kia.]
[Muốn chiến thắng trong cuộc chiến Đăng Thần, các ngươi nhất định phải mang cô ấy theo, tìm ra con đường đặc biệt đó từ trên người cô ấy.]
[Mọi người chỉ có ba mươi phút!]
[Xin chú ý, đây là ba mươi phút quyết định thắng bại, cũng là thời khắc mấu chốt của Kỷ nguyên Hỗn Loạn. Đừng dây dưa với đối thủ của các ngươi nữa!]
Ba người nhìn nhau.
Không ngờ Hỗn Loạn đột nhiên đưa ra một nhiệm vụ như vậy.
Nhất định là đã xảy ra biến cố gì đó.
Cố Thanh Sơn hỏi: “Nếu đối thủ của bọn ta vẫn muốn dây dưa thì sao?”
Một hàng chữ nhỏ màu xám khác xuất hiện:
[Trong cuộc chiến Đăng Thần, đối thủ của các ngươi sẽ có một khảo nghiệm hoàn toàn mới. Bọn chúng sẽ không quấy nhiễu các ngươi được.]
[Nhớ kỹ, đây là cuộc chiến Đăng Thần, chỉ có Hỗn Loạn mới có quyền đưa ra nhận xét cuối cùng.]
Diệp Phi Ly nhìn hàng chữ, không khỏi lên tiếng hỏi: “Đây là ý gì?”
“Ý chính là chúng ta không nên ở chỗ này sống mái với bọn chúng, phải dựa theo quy củ của con đường Đăng Thần mà đi tiếp.” Trương Anh Hào nói.
Hỗn Loạn nói ai được, người đó mới có thể Đăng Thần.
Trong thời điểm này, nếu chọc giận Hỗn Loạn, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả vẫn sẽ là Thần linh của Kỷ nguyên Hỗn Loạn.
Thế thì vẫn không cách nào có thể gϊếŧ chết được nó.
“Được rồi, đi thôi. Mặc dù hơi đột ngột, nhưng muốn gϊếŧ Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả thì trước tiên phải đá nó ra khỏi ngôi vị Thần linh này.” Cố Thanh Sơn nói.
Bốn người nhìn Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Liệt Diễm Hành Giả.
Hai con quái vật đứng nguyên tại chỗ, hình như đang tiếp nhận một nhiệm vụ mới.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả quay đầu đi chỗ khác, không nhìn bốn người.
Cố Thanh Sơn giật mình, hỏi: “Hỗn Loạn, nhiệm vụ của bọn chúng là gì?”
[Trợ giúp mọi người ngăn cản bất cứ khả năng tập kích nào xuất hiện.] Hỗn Loạn đáp.
Cố Thanh Sơn lại càng giật mình hơn.
Thảo nào bây giờ Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả một câu cũng không nói.
Một giây trước còn muốn gϊếŧ chết kẻ địch trước mặt, một giây sau chuyển sang trợ giúp, đối với ai cũng là chuyện khó mà chấp nhận.
Vài hơi thở sau.
Bước Nhảy Siêu Tốc chầm chậm thối lui.
Bốn người đứng bên bờ biển.
Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly đều nhìn Dạ Như Hi.
“Tôi đã nhìn thấy mấy lời nhắc nhở, đây chính là sức mạnh Hỗn Loạn?”
Dạ Như Hi nhìn vào hư không, dường như cũng đang đọc hàng chữ.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu nơi mà giao diện của tôi nhắc tới chính là chỗ đó, vậy chúng ta phải làm một chuyện trước rồi mới có thể đi được.”
“Chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Dạ Như Hi nhìn hư không đằng sau hắn, đáp: “Trong tình huống lúc này, chỉ có kiếm của anh mới có thể mang chúng ta đi.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Lúc trước cô nhìn thanh kiếm này của tôi chính là vì cảm nhận được sức mạnh của nó?”
“Đúng, tôi có một năng lực, có thể nhìn thấy tác dụng đặc biệt của đồ vật. Thanh kiếm này của anh có thể vạch mở biển khơi, cũng có thể giải phong ấn của Thánh khí Hải Dương đối với tôi.” Dạ Như Hi đáp.
“Phong ấn?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.
Hư không khẽ động.
Triều Âm kiếm bay ra ngoài, rơi vào trong tay hắn.
“Tôi nên làm như thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cùng tôi đi xuống biển, mở phong ấn Hải Dương, phóng thích sức mạnh của tôi.” Dạ Như Hi nói.
Ba người ngây ra.
“Cô đang trong trạng thái bị phong ấn?” Trương Anh Hào khó tin hỏi.
Dạ Như Hi hoài niệm: “Khi tôi được năm tuổi, tôi đã có thể gọi những thứ không bình thường xuất hiện.”
“Theo tuổi tác tăng lên, năng lực này của tôi lại càng lúc càng mạnh.”
“Căn cứ theo tính toán của tôi, vào năm tôi mười tuổi, những thứ mà tôi triệu hoán sẽ cường đại đến nỗi không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần nó xuất hiện, nó sẽ hủy diệt thế giới này.”
“Cho nên, tôi đã cầu xin ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng gọi được một tồn tại rất đặc biệt. Nó rất cảm thông với rắc rối của tôi.”
“Nó đã dùng một thuật phong ấn đặc biệt, phong ấn sức mạnh của tôi trong một thánh khí Hải Dương.”
“Có như vậy tôi mới có thể sống được một cuộc sống bình thường, sử dụng một lượng sức mạnh nhất định, không đến mức phải hủy đi thế giới này.”
Ba người lẳng lặng lắng nghe.
Trương Anh Hào lau mồ hôi lạnh trên trán: “Nói cách khác, sức mạnh của cô bây giờ chỉ là sức mạnh sau khi bị phong ấn?”
“Đúng!” Dạ Như Hi đáp.
Cố Thanh Sơn cẩn thận nhớ lại đoạn ký ức mà mình đã được thấy.
Lúc đó...
Cô gọi ra một ngón tay đồng, nó đã nhấn nát cả một thành phố.
Khi ấy hình như là sau mười tuổi.
Sau khi cô bị phong ấn, vẫn có thể triệu hoán sức mạnh cường đại như thế.
Như vậy, nếu phong ấn được giải, sức mạnh của cô còn không tưởng đến nhường nào nữa.
Dạ Như Hi tiếp tục nói: “Một khi sức mạnh của tôi được giải trừ phong ấn, tôi có thể mở ra con đường đặc biệt đi đến một số thế giới. Cho nên, bây giờ chúng ta phải đi tìm vật đó để mở phong ấn.”
Cô chỉ tay về phía biển.
Cố Thanh Sơn nói: “Đi thôi, chúng ta phải làm chuyện này ngay lập tức.”
Hắn vung Triều Âm kiếm lên.
Biển cả lùi về.
Tất cả nước biển đều được rút sạch về phía sau, hiển thị thềm lục địa trần trụi trước mặt bốn người.
Trước mặt Triều Âm kiếm, đám quái vật dưới biển hoàn toàn không cách nào thoát khỏi vùng biển, chỉ có thể bị thủy triều bọc lấy, thối lui về phía xa.
“Hướng Đông, ba trăm dặm.” Dạ Như Hi nói.
...........
Khu phế tích.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nhìn bầu trời, sắc mặt nặng nề.
Làm sao cũng không nghĩ đến, Hỗn Loạn lại giao cho nó một nhiệm vụ như vậy.
Nó không khỏi mở to mắt, giọng nam nữ đồng thanh vang lên: “Hỗn Loạn vô tận, ta là người khai sáng kỷ nguyên, vì sao ngươi lại muốn ta dừng ở đây, ngăn cản nguy hiểm còn chưa biết cho kẻ địch của mình?”
Từng hàng chữ màu xám xuất hiện ngay trước mắt nó.
[Tất cả hãy lấy việc tìm kiếm Điện bí mật làm ưu tiên số một.]
[Trên con đường Đăng Thần, dù là ngươi hay là kẻ kia thì đều phải dốc sức thực hiện chuyện này.]
[Người nào có biểu hiện xuất sắc, người đó sẽ nhận được phần thưởng.]
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả vẫn hoang mang không thôi.
“Phần thưởng?” Nó hỏi lại.