Tô Thắng Văn và Tô phu nhân nhìn nhau.
Tô phu nhân kéo tay con gái, nói: “Tuyết nhi, con đã không quản chuyện gì rồi, sao không giao áo choàng Tinh Huy tượng trưng cho quyền lực của Phủ chủ ra đi? Như vậy bọn ta làm việc cũng danh chính ngôn thuận hơn.”
Tô Tuyết Nhi ngây người.
Áo choàng Tinh Huy.
Từ lúc gia nhập đảo sương mù tới nay, mọi thứ cô yêu quý nhất đều rời bỏ cô.
Chỉ có chiếc áo choàng này là bảo bối còn sót lại.
Đó là vật kỷ niệm cho lựa chọn chống lại vận mệnh của cô.
Bây giờ ngay cả chiếc áo choàng này cũng có người muốn cướp lấy
Chẳng lẽ mình không thể giữ được thứ gì sao?
Bất tri bất giác, viền mắt cô nóng lên.
Cảm giác nóng rực đó như muốn tràn ra khỏi vành mắt.
Tô Tuyết Nhi vội vã lau đi.
Rõ ràng đã sớm đã thề, không được khóc.
Rõ ràng đã rất kiên cường rồi.
Tại sao vẫn còn rơi lệ?
Tại sao?
"Hai người muốn áo choàng..."
Tô Tuyết Nhi lẩm bẩm.
Cô bỗng nhiên vươn tay, lấy ra một chiếc áo choàng đen phủ đầy ánh sao ra.
Ngay lúc chiếc áo này vừa được lấy ra, tám vị Phủ chủ đồng loạt biến sắc.
Tô Tuyết Nhi không biết gì, nhưng tám vị Phủ chủ lại biết một chuyện.
Nơi nào có áo choàng thì Thủ hộ giả của Cửu phủ sẽ quan sát được tình hình ở nơi đó.
Đây cũng là sự bảo vệ lớn nhất mà Thủ hộ giả dành cho chín vị Phủ chủ.
Cho nên bọn họ dám đối phó với cha mẹ Tô Tuyết Nhi, nhưng lại không dám đối phó với cô.
Thậm chí, ngay cả khi đối phó Tô Tuyết Nhi, bọn họ cũng chỉ dám thông qua ba mẹ cô, nhân lúc cô không phòng bị, tìm cơ hội hạ thủ.
“Dừng lại!" Tám vị Phủ chủ đồng loạt ra lệnh.
Tô Tuyết Nhi là người đầu tiên thông qua cuộc thí luyện của cường giả trong mấy ngàn năm nay, rất được Thủ hộ giả xem trọng.
Bọn họ không dám để cho Thủ hộ giả biết mình đang đối phó với Tô Tuyết Nhi.
Đám tu hành giả đều thở hổn hển dừng tay lại.
Đủ các loại thuật pháp liên tục công kích nửa ngày, nhưng vẫn không thể đả thương ba người Tô gia, đám Tu hành giả ngày càng mất đi kiên nhẫn.
Bọn họ đã tu hành đến cảnh giới nhất định, linh giác của bản thân cũng đã thức tỉnh.
Có một loại dự cảm bất thường cứ quanh quẩn trong lòng những tu sĩ sở hữu linh giác vượt trội.
Nên khi vừa có cơ hội, bọn họ vội vàng dừng tay lại.
Toàn bộ đình viện lập tức tĩnh lặng.
Trong yên tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Tô Tuyết Nhi.
"Thật sự là món đồ kia à?"
"Đó là áo choàng Tinh Huy tượng trưng cho địa vị của Phủ chủ?"
"Hình như là vậy."
"Chiếc áo choàng này thật đẹp."
"Hoá ra truyền thuyết là thật."
...
Mọi người hạ thấp giọng, nhỏ tiếng thì thầm.
Tô Tuyết Nhi nhìn Tô Thắng Văn và Tô phu nhân, đột nhiên cảm thấy bọn họ vô cùng xa lạ.
Cô nâng chiếc áo choàng, đi tới trước mặt hai người.
"Cha, mẹ, áo choàng ở đây, nhưng có một chuyện con muốn nói rõ với hai người."
"Tuyết Nhi, con nói đi."
"Một khi hai người lấy chiếc áo này đi, con sẽ không còn bất kỳ dây dưa nào với Tô gia nữa, nếu như hai người đồng ý để con rời khỏi Tô phủ, rời khỏi hai người, vậy hãy mang chiếc áo choàng đi đi."
Tô Tuyết Nhi bình tĩnh nói.
Chiếc đèn chiếu rọi lên tia sáng cuối cùng trong mắt cô.
"Nói xằng bậy!" Tô Thắng Văn quát lên: "Cho dù áo choàng ở trong tay ta, thì con vẫn là con gái của ta."
Ông bắt lấy chiếc áo choàng khoác lên người mình.
Đám người xung quanh lập tức xôn xao lên.
Áo choàng Tinh Huy đổi chủ, Tô phủ thật sự đổi chủ rồi sao?
Mọi người không nhịn được bàn tán rầm rộ.
Ngay cả sắc mặt tám vị Phủ chủ cũng trở nên phức tạp.
Tô Tuyết Nhi nhìn chiếc áo choàng trên người ba mình, nói nhỏ như không phát ra tiếng: "Vậy thì... như vậy đi."
Cô cúi thấp đầu, ánh sáng heo hắt trong con ngươi cũng dập tắt theo đó.
Không có bất kỳ ai có thể nhìn thấy biểu tình của cô.
Tô phu nhân tiến lên nắm lấy tay cô.
"Con gái ngoan."
Tô Tuyết Nhi lui về phía sau một bước.
Cô né tránh bàn tay của Tô phu nhân, xoay người lại, nhìn về phía tám vị Phủ chủ khác.
"Một chuyện cuối cùng."
"Mấy người phải từ bỏ chuyện của liên minh Đại Tu Hành." Cô nói.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Tất cả những người vây xem trố mắt nhìn nhau.
Ai cũng không ngờ tới, mọi chuyện lại biến hoá liên hoàn như vậy.
Vì thành lập liên minh Đại Tu Hành, cửu phủ hao tổn vô số tâm huyết.
Đây là tổ chức dùng để chiếm đoạt cả thế giới, bây giờ Tô Tuyết Nhi lại lên tiếng bảo tất cả mọi người đều phải từ bỏ.
Mọi người lạnh nhạt nhìn về phía cô.
"Cô đã không còn là Phủ chủ nữa." Một tên Phủ chủ đơn giản nói.
Mấy vị Phủ chủ khác trao đổi ánh nhìn với nhau.
Tô Tuyết Nhi không còn áo choàng Tinh Huy nữa.
Sau này không cần lo lắng Thủ hộ giả nữa sẽ nhìn thấy gì nữa, có thể trực tiếp đối phó Tô Tuyết Nhi.
Dù cho cô có mạnh đến cỡ nào, rồi cũng sẽ có lúc lộ ra sơ hở.
Đến lúc đó bắt cô lại, tra hỏi ra bí mật kia, Cửu phủ sẽ có thêm càng nhiều cường giả hơn.
Đây đúng là một chuyện tốt.
Một tên Phủ chủ không nhịn được thầm vui sướиɠ trong lòng, cười nói: "Chuyện lớn như vậy, đâu phải một cô gái nhỏ bé như cô nói là được."
Tô Tuyết Nhi đáp lại: "Không, chuyện này tôi nói là được."
Cô dùng quyền trượng nhẹ nhàng chống xuống đất.
Oanh!!!
Long trời lở đất, khói bụi cuồn cuộn.
Một bóng xám đồ sộ từ trên trời hạ xuống cửa đình viện.
Đây là một quái vật trước đây chưa từng thấy.
Không đợi đám người kia hoảng loạn, nhân viên an ninh tại hiện trường là những người phản ứng đầu tiên.
Đủ loại binh khí hiện đại xen lẫn thuật pháp, đánh lên người quái vật.
Ánh lửa rực rỡ tươi đẹp bắn ra tứ phía.
Nhưng quái vật vẫn bình yên vô sự.
Mấy vị Phủ chủ liếc nhau một cái, đều thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương.
Tô Tuyết Nhi lại có thể khống chế một quái vật khổng lồ như vậy.
Quái vật này, đã chịu sự tấn công có cường độ mạnh nhất, nhưng vẫn bình yên vô sự.
Tô Tuyết Nhi đã làm như thế nào?
"Đây là một kiểu thăm hỏi sức khỏe sao? Bọn họ dường như rất nhiệt tình." Quái vật đắc ý hỏi.
Lời của nó, chỉ có một mình Tô Tuyết Nhi nghe hiểu được.
"Bọn họ đang dùng phương thức của mình để tấn công ngươi." Tô Tuyết Nhi nói.
"Vậy sao?" Quái vật thất vọng nói.
Lúc này một tên tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, định xuất thủ với quái vật.
Hắn ta cũng là người có tu vi cao nhất trong đám tu sĩ.
"Phi!"
Quái vật khạc nhổ một tiếng.
Tu sĩ Kim Đan kêu lên thảm thiết, bị gió táp quật nát cơ thể, máu thịt lại bị nước miếng có sức ăn mòn mạnh trong gió táp nghiền tan.
Một ít cặn bã còn dư lại, cũng bị gió lớn thổi bay không thấy bóng dáng.
Các tu sĩ đều bị một màn này chấn động.
Tô Tuyết Nhi vuốt pháp trượng, bật nhẹ một cái.
Cô bay lêи đỉиɦ đầu quái vật, nhìn xuống chúng sinh.
Quái vật nhận ra được cảm xúc nào đó của cô, tẫn chức tẫn trách nhắc nhở: "Hình như bọn họ đều là người quen của cô, cô thật sự muốn như vậy sao?"
"Không cần nói nhiều, ta không có bất kỳ quan hệ nào với bọn họ."
Tô Tuyết Nhi tự nhủ.
Cô giơ quyền trượng ra khua một cái xuống phía dưới.
Một chùm sáng huyền ảo bay ra khỏi quyền trượng.
Ánh sáng lặng lẽ chìm ngập cả đình viện.
Tám vị Phủ chủ, mấy trăm Tu Hành giả, thậm chí tất cả mọi người đều không có sức phản kháng.
Đứng trước chùm sáng, ngay cả tiếng kêu gào thảm thiết bọn họ cũng chưa kịp phát ra, tất cả chỉ còn lại đống xương cốt nằm trên đất.
Đình viện huyên náo đang tụ tập đầy tân khách, trong phút chốc đã hóa thành biển máu tuôn trào.
Chỉ có Tô Thắng Văn cùng Tô phu nhân còn sống.
Bọn họ run lẩy bẩy đứng trong đám thi thể.
Tô Tuyết Nhi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Cô tựa hồ đang cảm thụ gì đó.
"Nữ sĩ, chúc mừng cô đã lãnh hội được kɧoáı ©ảʍ mà chém gϊếŧ đem tới." Quái vật ồm ồm nói.
"Đây là kɧoáı ©ảʍ của chém gϊếŧ?"
"Đúng vậy." Quái vật hưng phấn khua khua cánh tay.
"... Không."
Tô Tuyết Nhi mở mắt ra: "Đây chỉ là cách đơn giản nhất để giải quyết vấn đề, hơn nữa ta không có cảm giác gì với lần này."
"Không có cảm giác?" Quái vật ngạc nhiên nói.
"Dĩ nhiên, bởi vì bọn họ chỉ chết mà thôi."
Tô Tuyết Nhi nhẹ giọng giải thích, giơ quyền trượng lên.
Vô số bóng người hư ảo bay lên từng trong sân đình.
Những hư ảnh này phát hiện ra ánh mắt của Tô Tuyết Nhi.
Đám hư ảnh liều mạng muốn chạy trốn, nhưng lại bị bao vây chặt chẽ trong một phạm vi cố định, căn bản không thể rời đi.
Tô Tuyết Nhi chăm chú nhìn những linh hồn này.
Cô giơ ngang quyền trượng, chỉ vào những linh hồn vừa mất đi cơ thể kia.
"Dung hợp." Cô ra lệnh.
Quyền trượng khẽ động.
Mấy trăm linh hồn đồng loạt phát ra tiếng kêu bi thảm.
Hư ảnh của chúng hoàn toàn tiêu tán thành những điểm sáng màu đen.
Những điểm sáng này tụ tập chung một chỗ, dung hợp thành một cái hộp hình vuông, bị quyền trượng hấp thu vào.
Màu sắc của quyền trượng trở nên đậm hơn.
Tô Tuyết Nhi dùng tay còn lại nhẹ nhàng điểm lên quyền trượng.
Vô số mặt người nhô ra trên đó, nhìn cô đầy hoảng sợ.
Bọn họ há miệng dùng hết sức kêu gào cầu xin tha thứ, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.