Hắn thừa nhận thoải mái như vậy khiến Vương Hồng Đao quả thực khó có thể tin được.
“Điểm này ta tuyệt đối không tin, không ai có thể bất chấp sinh tử của bản thân.” Vương Hồng Đao lắc đầu nói.
“Nghe đi, ta rất hiếm khi nghe thấy âm thanh thôi thúc chiến đấu cổ xưa thế này. Tiếng trống này khiến người ta cảm thấy không tệ đâu.” Tề Diễm thản nhiên nói.
Hắn nắm chặt kiếm, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.
“Hôm nay, ở đây, ông không chết thì ta vong, những chuyện khác đợi phân định sống chết xong hẵng nói.”
Hắn hạ tối hậu thư.
“Chậm đã!” Vương Hồng Đao quát to.
“Người là đồ ngu xuẩn, có một số việc có thể từ từ nói chuyện, vì sao ngươi không nói với ta ngươi đã khống chế pháp trận của Phù Không Đảo?” Vương Hồng Đao nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không cần phải vậy.” Tề Diễm nói: “Đừng nói công tử nhà ta, ngay cả ta cũng cảm thấy trận đấu này nên đấu cho ra dáng, tính kế gì đó thật sự chẳng có ý nghĩa gì.”
Trường kiếm thu thủy chỉ thẳng về phía Vương Hồng Đao.
Coong! Coong! Coong!
Tiếng trống dồn dập.
Chiến ý dày đặc.
Hình như có khói lửa bốc lên.
“Thế giới Hoàng tuyền, Sơn Nữ, xin chỉ giáo.” Nàng nói.
Thời gian hơi lùi lại trước đó.
Một bên khác.
Lúc Sơn Nữ vừa xuất hiện trước mặt Vương Hồng Đao.
Cố Thanh Sơn đã mang theo Tình Nhu và Uyển Nhi xuất hiện dưới đáy Phù Không Đảo.
Tất cả trận pháp của toàn Quảng Dương môn đều hội tụ ở đây.
“Pháp trận có thể bao phủ toàn bộ Phù Không Đảo đều là loại pháp trận cực lớn.” Tình Nhu nói.
“Trong tình huống bình thường ít nhất phải ba trận pháp sư mới có thể điều khiển pháp trận lớn như vậy.” Uyển Nhi nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu nhìn chăm chú từng tầng pháp trận loại hình cực lớn này.
Ánh mắt của hắn dần trở nên ngưng trọng.
“May là chúng ta ở trong pháp trận phòng ngự, nếu không muốn phá hỏng từ bên ngoài thật đúng là khó như lên trời.” Cố Thanh Sơn nói.
Pháp trận của thế giới này thật sự quá mạnh mẽ.
Tất cả pháp trận phòng ngự nối tiếp, chồng chất lên nhau, khoảng chừng hơn mấy chục cái.
Những pháp trận phòng ngự này tạo thành một cái bẫy liên hoàn không dễ phá hỏng.
Bọn chúng hoàn toàn có thể ứng đối được công kích của tu sĩ Huyền Linh cảnh.
Tất cả pháp trận phòng ngự vây chặt xung quanh tạo thành một vòng tròn, bảo vệ một nhóm pháp trận.
Đó là nhóm pháp trận loại lớn có thể tiến hành tu sửa cho từng pháp trận.
Ba mươi sáu pháp trận tu sửa tự động ứng phó với các tình huống tổn hại từ bất kỳ nguyên do gì, bất kỳ lúc nào.
Nếu một pháp trận nào trong đó bị phá hỏng hoặc hủy đi, ba mươi sáu pháp trận tu sửa bên trong sẽ lập tức có pháp trận loại tu sửa tương ứng được kích hoạt.
Tất cả pháp trận sẽ dốc toàn lực ứng phó, tự động chữa trị cho pháp trận bị phá hư.
Đây chính là thành tựu pháp trận cao nhất của thế giới này.
Với tu vi pháp trận của Cố Thanh Sơn hiện giờ chỉ miễn cưỡng phá giải được những pháp trận này.
Hắn có thể nghĩ cách từ từ phá giải những pháp trận trước mắt.
Nhưng cần phải có một thời gian khá dài, có lẽ là mấy ngày hoặc mấy chục ngày.
Bây giờ căn bản không kịp.
Cố Thanh Sơn nhìn tất cả pháp trận một lượt, trong lòng đã nắm chắc.
Hắn quay đầu lại nói với hai cô gái: “Có việc nhất định phải giao cho hai cô làm.”
Tình Nhu và Uyển Nhi cùng nói: “Công tử mời nói.”
“Với tài pháp trận của ta đại khái có thể tranh thủ được nửa khắc.”
“Nửa khắc?” Uyển Nhi khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy, sau khi pháp trận ngăn cách cỡ lớn này bị phá hỏng, những pháp trận chữa trị đại khái cần nửa khắc mới có thể chữa trị xong.”
“Chúng ta nên làm thế nào?” Tình Nhu hỏi.
“Thủ ở đây, trong vòng nửa khắc đừng cho người tới chữa trị pháp trận.”
“Được! Hãy giao cho chúng tôi!” Uyển Nhi nói.
“Công tử phải cẩn thận.” Tình Nhu nói.
Hai cô gái nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
Cho tới giờ khắc này, trong lòng các cô vẫn khó có thể tin được.
Chuyện tiếp theo Cố Thanh Sơn phải làm vượt quá sự nhận biết của họ.
Cố Thanh Sơn đi vào trong nhóm pháp trận.
Hắn đi đến trước pháp trận đặc biệt nhất.
Pháp trận ngăn cách linh lực cỡ lớn.
Chính vì có pháp trận này, Giới Ma mới không thể cảm ứng được linh lực của tu sĩ.
Chính vì có pháp trận này, các tu sĩ mới có thể tu hành an toàn.
Cố Thanh Sơn nhìn pháp trận.
Mấy chục pháp trận phòng hộ, pháp trận chữa trị đang cùng vận chuyển.
Muốn phá hư pháp trận đặc biệt nhất này nhất định phải là Trận pháp sư, hoặc tu sĩ Huyền Linh cảnh mới có thể làm được.
Trận pháp sư biết cấu tạo mấu chốt nhất của trận pháp này có thể tiến hành phá hỏng từ bên trong.
Tu sĩ Huyền Linh cảnh thì có sức mạnh cường đại, có thể phá giải tất cả pháp trận phòng ngự, pháp trận chữa trị của cả môn phái bằng sức mạnh từ bên ngoài, sau đó mới có thể phá hỏng pháp trận ngăn cách linh lực này.
Nhưng như vậy cần nhiều thời gian hơn.
Cố Thanh Sơn lấy ra trận bàn cỡ nhỏ bắt đầu kết nối với pháp trận ngăn cách cỡ lớn.
Rất nhanh hắn đã nắm được then chốt của pháp trận ngăn cách.
Dù sao trên tay hắn đang cầm trận bàn của Quảng Dương môn, lại lấy được bí quyết liên hệ với pháp trận của nội bộ Quảng Dương môn trong mật thất của Vương Hồng Đao.
Tất cả pháp trận, đều ngầm thừa nhận sự điều phối của hắn.
Một khắc nó.
Cố Thanh Sơn dừng lại.
“Thời gian... chỉ có một khắc.” Hắn nói.
Sau một khắc, pháp trận ngăn cách linh lực cỡ lớn sẽ được tự động chữa trị.
Nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, Cố Thanh Sơn thôi động linh lực toàn thân, cầm pháp quyết trận pháp.
Toàn bộ pháp trận ngăn cách cỡ lớn lập tức nghịch động linh quang.
Ầm!
Pháp trận bị phá hủy.
Coong!
Coong! Coong! Coong!
Coong Coong Coong Coong Thùng Thùng!
Tiếng trống dồn dập và mãnh liệt bỗng nhiên xuất hiện.
Trống trận cảnh báo tông môn.
Tiếng trống trận thế này sử dụng cơ quan khu động cổ xưa, mấy ngàn trống trận đồng thời phát ra tiếng vnag.
So với âm thanh cảnh báo phát ra từ pháp trận và phù lục, tiếng trống trận thế này càng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Cố Thanh Sơn không khỏi nghiêng tai lắng nghe.
Tình Nhu thấy thế nói: “Công tử, đây là tiếng trống trận của Quảng Dương môn. Mỗi lần chinh chiến với thế giới khác hoặc thủ vệ tông môn mới có thể phát động.”
“Ừm, âm thanh hơi nặng nề, thực ra đánh thành tiếng trống truyền hoa sẽ dễ nghe hơn nhiều.”
Cố Thanh Sơn xoay người, phất tay với hai cô gái.
“Chỗ này giao cho các cô!”
“Công tử yên tâm.” Hai cô gái nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu dốc toàn lực chạy như bay.
Hắn phải lập tức đuổi đến bên chỗ Sơn Nữ.
Trong nửa khắc, bất kỳ ai cũng không thể sử dụng linh lực.
Cho dù là Vương Hồng Đao cũng không thể sử dụng linh lực.
Nếu không chắc chắn sẽ dẫn Giới Ma tới.
Sau nửa khắc pháp trận ngăn cách cỡ lớn mới có thể khôi phục công năng, một lần nữa phát huy tác dụng.
Nhất định phải gϊếŧ được Vương Hồng Đao trong nửa khắc này!
Coong Coong Coong Coong!
Tiếng trống thôi thúc người ta chiến đấu.
Vương Hồng Đao nhìn chằm chằm Sơn Nữ, ánh mắt chớp động, không nói một lời.
Trong khoảnh khắc, trong lòng ông ta không biết đã xoay chuyển bao nhiêu vòng.
Trong thời gian ngắn như vậy Vương Hồng Đao đã hiểu rõ một vài chuyện.
“Xem ra ngươi chính là Cố Thanh Sơn, là kẻ đến từ thế giới khác kia. Có lẽ Tề Diễm đã chết trong tay ngươi rồi đúng chứ?”
“Để bớt lãng phí thời gian, giờ nên đấu thôi!” Sơn Nữ cắt ngang nói.
“Hà tất phải như vậy? Hà tất phải phân sống chết?” Vương Hồng Đao nói.
“Nói nhảm càng nhiều, biến số càng lớn.” Sơn Nữ nói.
Vương Hồng Đao sững ra.
Đây chính là lời ông ta vừa nói, giờ đối phương lập tức trả lại.
“Người trẻ tuổi, suy nghĩ của ngươi đương nhiên...”
Vương Hồng Đao lảm nhảm há miệng định nói gì đó.
Sơn Nữ cầm kiếm lao tới.
Nàng mặc kệ đối phương lại muốn nói cái gì, nàng muốn lập tức ra tay gϊếŧ lão!
Vương Hồng Đao đột nhiên nở nụ cười: “Chậm đã, ta chuẩn bị nói cho ngươi biết một chuyện cuối cùng.”
Sơn Nữ giữ im lặng, tiếp tục chạy.
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng rút ngắn.
“Thực ra ta cũng từng tính đến cục diện thế này.”
Vương Hồng Đao nói, vỗ tay.
Tiếng vỗ tay thanh thúy xuyên phá tiếng trống trận liên miên, truyền đi rất xa trên Phù Không Đảo.
Đám thể vô ý thức của Giới Ma không có động tĩnh gì.
Bọn chúng chỉ biết linh lực, không biết âm thanh.
Lại có một bóng dáng bay tới với tốc độ cực nhanh.
Nếu là lúc bình thường, bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể làm được như vậy.
Nhưng giờ thì chẳng thể dùng được chút linh lực nào.
Các tu sĩ bình thường căn bản không thể chạy nhanh như vậy.
Trừ phi là...
Sơn Nữ bỗng nhiên dừng lại.
Nàng cảnh giác nhìn về bóng dáng kia.
“Triệu Ngũ Chùy...”
Sơn Nữ thấp giọng thì thầm.
Triệu Ngũ Chùy, tu sĩ võ đạo Thái Hư cảnh.
Chỉ luận sức mạnh nhục thể, tu sĩ võ đạo mạnh nhất.
Đây là thường thức không thể nghi ngờ.
Trong hoàn cảnh không thể nào sử dụng linh lực, dạng tu sĩ võ đạo như Triệu Ngũ Chùy chỉ dùng nhục thể và chiêu thức để chém gϊếŧ có thể bộc phá ra sức công kích kinh người.
Chỉ là lao vọt tới, tốc độ của Triệu Ngũ Chùy đã có thể so với các tu sĩ bay lượn.