Cháu Gái Thành Phố Và Người Chú Nông Thôn

Chương 20: Ba dạy Ŧìиɦ ᗪu͙ƈ trong giấc mộng xuân (2)

Ba cô khẽ cắn lên núʍ ѵú khiến Hiểu Nhu tỉnh táo lại từ trong dòng suy nghĩ quái dị.

Ba cô lần lượt thay nhau nhấm nháp cả hai vυ' đến khi thấy đủ rồi thì mới ngẩng đầu lên từ giữa hai bầu vυ' của con gái. Không chỉ đầṳ ѵú mà Hiểu Nhu còn cảm thấy cả bầu vυ' của mình đều đã căng to hơn một vòng, trướng trướng phình phình.

Qυầи ɭóŧ của Hiểu Nhu đã ướt đẫm từ lâu, nước da^ʍ tràn lan thấm ướt cả quần âu của ba, chỗ bộ phận bí ẩn của ba cô lộ ra một khối to sậm màu, bên dưới đó là một thứ nóng hổi đội quần của ba cô lên cao, chạm khẽ như có như không lên khe thịt của Hiểu Nhu qua lớp vải quần, khiến cô càng cảm thấy nhộn nhạo hơn.

"Nước của Hiểu Nhu nhiều thật đó, thấm ướt cả quần ba rồi." Trần Tuấn Sinh sờ quần của mình rồi cười nói.

Hiểu Nhu che gương mặt nóng bừng của mình lại, không dám đối mặt với ba.

"Hiểu Nhu được dễ chịu rồi thì giúp ba có được không? Chỗ này của ba thật là khó chịu." Trần Tuấn Sinh kéo một tay đang ôm mặt của con gái xuống, đưa thẳng một đường về phía thân dưới của ông, ông nắm tay con gái kéo quần mình xuống, cây gậy thịt nóng như lửa bật ra, đập vào lòng bàn tay mềm mại của con gái.

Cây gậy xấu xí kia lớn như vậy, nóng như vậy, khiến Hiểu Nhu sợ tới mức vội vàng quay mặt đi, bàn tay nhỏ nhắn cũng run run muốn rút lại nhưng Trần Tuấn Sinh kéo cổ tay cô không cho cô chạy trốn.

"Hiểu Nhu đừng sợ, ba đã mát xa cho con vậy con cũng mát xa cho ba đi." Trần Tuấn Sinh hướng dẫn con gái nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình, bàn tay nho nhỏ mum múp thịt vừa nắm lấy gậy thịt của ông thì ông đã không kiềm chế được mà hít sâu một hơi. Trần Tuấn Sinh kiên nhẫn dạy dỗ con gái từ từ dùng tay xoa bóp dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của ông, "Đúng rồi... Cứ vuốt lên vuốt xuống như vậy... A... Hiểu Nhu làm tốt lắm... Đúng là con gái ngoan của ba..."

Trần Tuấn Sinh khép mắt hưởng thụ con gái vuốt ve dươиɠ ѵậŧ cho mình, ông mở miệng hỏi "Hiểu Nhu biết đây là gì của ba không?"

"Là, là chim nhỏ của ba." Hiểu Nhu thẹn thùng mà trả lời.

"Ha ha, con gái ngốc, của thiếu niên mới là chim nhỏ, cho con một cơ hội nữa, cái này của ba gọi là gì? Đáp sai thì ba sẽ phạt con, đáp đúng thì ba sẽ khen thưởng."

"Đây là... dươиɠ ѵậŧ của ba ạ." Nghẹn cả nửa ngày thì Hiểu Nhu mới chọn nói ra cái tên khoa học. Trong sách của các cô học có nói về bộ phận này của đàn ông, chỉ là giáo viên đều bỏ qua nội dung này, cô từng không kìm được tò mò mà lật lại nhìn trộm rồi bị hình ảnh ở trong sách làm cho khϊếp sợ đến mức ghi nhớ trong đầu. Không ngờ của ba cô còn có lực tác động mạnh hơn cả hình trong sách giáo khoa.

Trần Tuấn Sinh vừa nghe thấy thế thì cười ha ha, "Ha ha, cục cưng ngoan, đây là ©ôи ŧɧịt̠ lớn của ba!"

"... Ba thật thô lỗ mà!" Hiểu Nhu bị lời của ba hù dọa khiến mặt đỏ bừng lên, cô trách ông. Trần Tuấn Sinh cũng mặc kệ, "Cục cưng nói sai rồi thì phải bị phạt, nào, ăn ©ôи ŧɧịt̠ của ba đi."

Nghe thấy phải ăn dươиɠ ѵậŧ của ba, Hiểu Nhu kháng nghị nói "Là ba chơi xấu mà!"

"Con gái tốt, con gái ngoan, mau, ngậm dươиɠ ѵậŧ của ba vào trong miệng đi, nó sưng cứng khiến ba khó chịu muốn chết rồi."

Vừa nghe thấy ba nói là khó chịu, Hiểu Nhu lập tức lo lắng hỏi ông "Rất đau ạ?"

"Rất đau đó." Trần Tuấn Sinh cứng đến phát đau, "Cho nên ba muốn Hiểu Nhu ngoan ngoãn của ba dùng nước bọt tiêu độc giúp ba."

"À, con biết rồi ạ." Hiểu Nhu ngoan ngoãn cúi sát mặt vào cây gậy dựng thẳng của ba, mũi khẽ ngửi ngửi, mùi vị không khó ngửi. Cô vươn đầu lưỡi nhỏ đáng yêu ra, liếʍ liếʍ nếm thử qυყ đầυ của ba, đầu lưỡi nhỏ trơn mềm quét qua mã mắt của ông khiến Trần Tuấn Sinh hô nhỏ một tiếng, không nhịn được mà rỉ ra mấy giọt chất lỏng.

"Ba muốn đi tiểu ạ?" Hiểu Nhu sợ tới mức dừng động tác lại.

Lúc này mà cô ngừng lại thì quả thực là muốn mạng của Trần Tuấn Sinh. Ông vội vàng nói "Không phải, đây là dấu hiệu chuyển biến tốt của ba, con hút ra được càng nhiều thì ba càng khỏe nhanh."

"À..." Hiểu Nhu nửa tin nửa ngờ, chỉ là nếu ba đã nói như vậy thì cô cứ tiếp tục "trị liệu" giúp ba đi. Cô nếm thử hai giọt chất lỏng kia, không có mùi khai, chỉ là có chút mằn mặn, quả thật không phải nướ© ŧıểυ, mà giống như là mồ hôi hơn, Hiểu Nhu yên tâm mà tiếp tục ăn qυყ đầυ của ba mình.

"A...A..." Trần Tuấn Sinh bị sự nhấm nháp của con gái mà gầm khẽ từng trận, ông không kìm chế được nữa đè đầu con gái lại, dươиɠ ѵậŧ ra sức nhồi vào trong miệng cô, "Ngậm toàn bộ của ba vào đi."

Dươиɠ ѵậŧ của ba chọc vào hơi sâu làm Hiểu Nhu không quá thoải mái, cô không nhịn được phải vươn tay bóp chặt nửa đoạn sau cây gậy của ba, để ông không tiến vào thêm nữa. Nhưng không ngờ động tác ấy ngược lại lại lấy lòng được ba cô, dươиɠ ѵậŧ của Trần Tuấn Sinh rất dài, vốn dĩ ông cũng không trông cậy vào cái miệng nhỏ của con gái có thể ăn cả cây dươиɠ ѵậŧ của ông, con gái đã sờ lên nửa cây dươиɠ ѵậŧ còn lại thì ông cũng nhân cơ hội dạy con gái xoa nắn phần bộ phận đang cô đơn nằm bên ngoài miệng, còn ông thì giữ đầu con gái khống chế tốc độ ra vào phần đầu dươиɠ ѵậŧ.

"Đúng... Giống như con ăn kem ấy, ngậm lấy... Hô hô... Tốt lắm... Hiểu Nhu giỏi quá..." Trần Tuấn Sinh hưởng thụ con gái khẩu giao phục vụ mình, giọng nói cũng vì sung sướиɠ mà phát run. Hiểu Nhu nhớ tới chuyện vừa rồi ba có nói hút được thứ bên trong gậy thịt càng nhiều thì càng tốt, không cần thầy dạy cũng hiểu, cô đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của ba, nhắm ngay mã mắt của ba hút mạnh một cái, Trần Tuấn Sinh sướиɠ đến mức gào rú một tiếng, ông sợ mình bắn quá nhanh nên rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi miệng con gái.

Dươиɠ ѵậŧ rút ra khỏi khoang miệng kéo theo một dòng nước bọt, bên khóe môi của Hiểu Nhu dính đầy nước bọt của chính mình, cô còn ngước đôi mắt ngây thơ đầy mê hoặc lên hỏi ba "Ba, ba đã khỏe chưa ạ?" Nhưng sao cô cứ cảm thấy thứ đồ kia của ba hình như lại càng cứng càng nóng hơn ấy.

Trần Tuấn Sinh xoa xoa đầu con gái, khích lệ cô "Hiểu Nhu làm tốt lắm, ba rất thoải mái, nhưng ba không thể hưởng thụ một mình được, lại đây, nằm lên đây, ba sẽ thưởng cho con."

Trần Tuấn Sinh vỗ lên giường của con gái, để con gái nằm xuống. Ông để hai chân con gái gập lại chống lên đệm, hai cẳng chân tựa như hai tòa núi nhỏ đặt hai bên sườn của ông, còn khe thịt giữa hai chân kia chính là đường hầm đang chờ đợi ông khai phá.

Trần Tuấn Sinh nâng mông Hiểu Nhu lên, kéo mép qυầи ɭóŧ bên trái xuống, để nó treo lơ lửng trên cổ chân cô, Hiểu Nhu ngượng ngùng vươn tay che âʍ ɦộ của mình lại, không để cho ba nhìn thấy.

"Con bé ngốc, có gì mà phải xấu hổ chứ? Không phải ba cũng đã cho con xem rồi hả? Không sao đâu, nào, để ba nhìn cánh hoa nhỏ xinh đẹp của con nào." Trần Tuấn Sinh vừa dỗ dành vừa đẩy cái tay đang che đậy của con gái ra, cảnh đẹp trước mắt khiến ông vô cùng cảm tạ trời đất.

Cái âʍ ɦộ tuyệt đẹp mà! Trần Tuấn Sinh kích động mà đưa tay sờ soạng, trên đồi núi non nớt của cô bé không có một cọng lông nào, xúc cảm trong tay non mềm không thể tả nổi, đây là âʍ ɦộ của con gái ruột ông đấy! Khe thịt hé mở của Hiểu Nhu bởi vì những cái âu yếm trước đó đã chảy ra không ít nước nhờn. Trần Tuấn Sinh nhìn dòng nước kia, mở hai mép thịt bảo vệ cửa động ra, cúi đầu, liếʍ một cái.

"Ba, đừng mà, chỗ đó bẩn lắm... A!!" Hiểu Nhu thấy ba muốn hôn chỗ cô đi tiểu thì sợ tới mức vội vàng ngẩng dậy ngăn cản, chỉ là đã không còn kịp rồi, Hiểu Nhu hô to một tiếng, đầu lưỡi của ba cô đã liếʍ vào, cô ngã người trở lại trên giường một lần nữa.

"Hiểu Nhu... Nước của con ngọt quá... Ba rất thích ăn... Chảy ra thêm một chút nữa cho ba đi... Ưʍ... Ưʍ... Ngoan lắm!" Trần Tuấn Sinh vừa rêи ɾỉ vừa nhấm nháp huyệt thịt ngây ngô của con gái, liếʍ láp khiến cho âʍ ɦộ của cô giàn giụa dâʍ ŧᏂủy̠, còn cái miệng nhỏ phía trên thì lại càng kêu da^ʍ không ngừng.

"A... A... Ba... Đừng liếʍ nữa mà... Con, con cảm thấy thật kỳ quái... Ngứa... Ngứa quá... Tại sao lại như vậy..." Dưới sự nỗ lực bú ʍúŧ của ba, Hiểu Nhu cảm thấy thân thể của mình như tích tụ một đợt sóng trống rỗng cần được trút ra, nhưng cô lại không biết phải trút ra như thế nào, dường như có nhu cầu cấp thiết cần một thứ đồ nào đó tới dẫn đường để cô khơi thông được chính mình.

Đúng lúc này, ngón tay của ba cô đâm vào, ra vào phối hợp cùng với đầu lưỡi ướŧ áŧ đang liếʍ mυ'ŧ hạt đậu nhỏ sưng cứng phía trên cửa động, ngay lập tức Hiểu Nhu nhấc chân gác lên hai vai đang cúi thấp của ba cô, kẹp chặt đầu ba cô giữa hai chân mình, thúc giục động tác của ba nhanh nữa lên.

"A... A... Ba... Thoải mái quá... Ngón tay của ba thật là lợi hại... Nhanh lên, nhanh nữa lên, nơi đó ngứa quá, ba cào cào giúp con đi... A... A... Lưỡi của ba cũng rất lợi hại... Hiểu Nhu sướиɠ lắm... Nha... Ha... Muốn bay... Ba, con muốn bay... A a a a a!!"

Dưới sự hoạt động cùng lúc của ngón tay và đầu lưỡi của ba, Hiểu Nhu đạt được đợt cao trào đầu tiên trong đời. Trên trán cô đầm đìa mồ hôi, ánh mắt thất thần nhìn trần nhà. Thì ra cảm giác của nữ chính trong phim là như thế này sao? Thảo nào tiếng kêu của cô ấy nghe sảng khoái như vậy.

Trong lúc Hiểu Nhu thất thần, Trần Tuấn Sinh đã bắt đầu hành động bước tiếp theo. Ông ngồi dậy nhanh chóng cởϊ qυầи áo của mình, thắt lưng bằng kim loại rơi trên mặt đất vang lên "Cạch" một tiếng, tựa như tiếng kèn báo bắt đầu sự tiến công của ông.

Trần Tuấn Sinh quỳ gối trước cửa l*и của Hiểu Nhu, tay ông nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cọ quét lên xuống khe thịt, qυყ đầυ hơi phá mở cửa vào của con gái nhưng rồi lại trượt ra ngoài, dưới sự trêu đùa năm lần bảy lượt như vậy, rốt cuộc qυყ đầυ cũng nhắm chuẩn cửa động chật hẹp, bắt đầu đẩy vào trong.

"Ba, đừng mà, chúng ta là cha con mà..." Tuy rằng Hiểu Nhu còn rất ngây thơ trong chuyện tìиɧ ɖu͙© nhưng cô cũng hiểu được đại khái, nếu ba thật sự đưa dươиɠ ѵậŧ của ông vào trong thân thể mình thì quan hệ giữa cô và ba sẽ hoàn toàn không thể quay trở lại.

"Hiểu Nhu, con yên tâm đi, ba có chừng mực, sẽ không thương tổn con đâu. Ba chỉ đùa bên ngoài thôi, sẽ khiến con thoải mái hơn nữa." Trần Tuấn Sinh chịu đựng, mồ hôi từ trên trán rơi xuống cái bụng phẳng trắng nõn của Hiểu Nhu, ông vỗ về cô con gái đang cảm thấy bất an.

Hiểu Nhu vẫn còn rất tin tưởng ba mình, thấy ba bảo đảm thì cô cũng nằm yên mặc kệ cho qυყ đầυ của ba xâm nhập từng chút từng chút vào trong động thịt non nớt của cô.

Dươиɠ ѵậŧ của ba cô rất lớn, âʍ ɦộ của Hiểu Nhu thì rất chặt.

Trần Tuấn Sinh mới nhét dươиɠ ѵậŧ vào được một chút đã bị sự chặt khít của con gái làm cho không tiến thêm được nữa, đành phải nhanh chóng rút ra ngoài. Mà Hiểu Nhu vừa mới cảm nhận được một chút đau đớn, còn chưa kịp kêu ra miệng thì ba cô đã lui ra ngoài, có thể thấy ba không lừa cô, vốn dĩ cô còn căng thẳng một chút thì bây giờ đã hoàn toàn thả lỏng.

Dươиɠ ѵậŧ của Trần Tuấn Sinh lại bắt đầu đẩy vào trong, Hiểu Nhu sau khi yên tâm thậm chí còn chủ động phối hợp với ba mà thả lỏng lỗ nhỏ chật hẹp của mình. Dù sao cuối cùng nhất định ba cũng sẽ rút ra ngoài, cô đã nghĩ như thế.

Có sự phối hợp của con gái, Trần Tuấn Sinh hành động càng thuận lợi hơn, ông tiến vào rồi lại rút ra, cọ xát qua lại thịt non bên ngoài của con gái, trêu đùa khiến cho con gái cảm thấy dễ chịu mà rên hừ hừ.

Hiểu Nhu đắm chìm trong trò chơi nɧu͙© ɖu͙© do ba mình dẫn dắt đã không phát hiện ra, dưới sự bôi trơn của dâʍ ŧᏂủy̠ thì mỗi lần dươиɠ ѵậŧ đâm vào lần sau lại sâu hơn lần trước, phần đầu dươиɠ ѵậŧ đã chọc tới sát bên ngoài màng ngăn mà cô vẫn còn không hay biết.

Trần Tuấn Sinh nhìn chằm chằm Hiểu Nhu giờ đây đã thoải mái mà nhắm mắt khẽ hừ nhẹ thì căng thẳng nuốt nước bọt, ông lặng lẽ siết chặt hai tay đang đặt hai bên sườn của Hiểu Nhu, dươиɠ ѵậŧ nhẹ nhàng rút ra tới cửa âʍ ɦộ, dừng một lát, ông dùng hết sức lực toàn thân đột nhiên thúc tới phía trước, tặng cho màиɠ ŧяiиɧ của Hiểu Nhu một kích dữ tợn, trong nháy mắt màиɠ ŧяiиɧ của Hiểu Nhu bị ba ruột chọc thủng, dươиɠ ѵậŧ của ba cô thành công tiến vào được vùng cấm vốn dĩ không nên tới.

"A!!!!" Khi ba thành công đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ của mình, Hiểu Nhu liền phát ra một tiếng gào khóc giống như phượng hoàng rơi lệ máu. Đột nhiên cô mở mắt ra, không thể tin được mà nhìn về phía ba mình, cô vặn vẹo cơ thể muốn thoát khỏi dưới thân ba, thế nhưng Trần Tuấn Sinh đã có chuẩn bị từ lâu, ấn chặt cô lên trên giường.

Hiểu Nhu vừa hối hận vừa tức giận, cô đau đến mức nắm chặt lấy ga giường dưới thân, từng giọt nước mắt lăn dài thấm xuống gối, cô lớn tiếng chất vấn ba mình "Ba, ba lừa con! Ba đã nói sẽ chỉ ở bên ngoài thôi mà!"

Âʍ đa͙σ của Hiểu Nhu bởi vì căng thẳng và đau đớn nên siết chặt lại, kẹp cho Trần Tuấn Sinh vừa đau lại vừa sướиɠ, gương mặt cũng biến dạng. Ông giữ chặt cánh tay gầy yếu của Hiểu Nhu, ngăn chặn mọi khả năng phản kháng của Hiểu Nhu, rồi mở miệng giải thích "Tại ba không kiềm chế được, lỗ nhỏ của con vừa ấm vừa chặt, còn ướt như vậy nữa, ba không chịu nổi!"

"Con gái ngoan, con yên tâm, ba nhất định sẽ làm cho con cảm thấy thật thoải mái, ba sẽ đυ. cho con trở nên sung sướиɠ." Chuyện tới nước này, gạo đã nấu thành cơm, trinh tiết của con gái đã bị mình phá hủy, dù thế nào ông cũng phải cố gắng tận hưởng thân thể của con gái một chút. Ông bắt đầu đâm thọc gậy thịt to lớn của mình không chút do dự, chỉ khổ cho Hiểu Nhu còn chưa kịp khôi phục từ trong sự thương tổn khi bị phá trinh, cô vừa khóc vừa kêu to "Không muốn... Đau quá! Đi ra ngoài đi! Con không muốn! A!"

Thế nhưng ba cô lại không chút khách khí mà chuyển động hông, từng chút từng chút nhét dươиɠ ѵậŧ của mình vào trong huyệt non vừa nhỏ vừa chặt của con gái.

"Cục cưng... Nhịn một lúc là được rồi... Sẽ dễ chịu ngay thôi... Ba sẽ làm thật nhẹ nhàng."

Hai mắt đẫm lệ mông lung của Hiểu Nhu nhìn vào gương mặt của ba, cũng không biết là do ba cô đã bị tìиɧ ɖu͙© che mờ tâm trí hay là do nước mắt của cô quá nhiều mà gương mặt vốn dĩ tràn ngập yêu thương của ba cô giờ đây đã trở nên vặn vẹo, khiến cô cảm thấy thật xa lạ.

"A... Ha... Sướиɠ quá... A ~~ a ~~ Chặt thật... Kẹp chết ba rồi... Hưʍ... Ưʍ... TᏂασ... TᏂασ... Ba muốn ȶᏂασ con..." Hiểu Nhu đã bắt đầu cảm thấy sung sướиɠ chưa thì không biết, nhưng Trần Tuấn Sinh thì rõ ràng là đã bị âʍ đa͙σ của con gái làm cho sướиɠ điên rồi.

"Đừng mà... Đừng mà... Đau quá... Ba, con xin ba, đừng động đậy, con đau quá." Hiểu Nhu bị đè dưới thân ba mình vô lực mà lắc đầu, nức nở cầu xin. Cô cảm thấy mỗi lần ba thọc vào rút ra đều như đang xẻo thịt cô, phía dưới vừa xót vừa đau, cô sắp chết đến nơi rồi.

Thấy con gái khóc dữ quá, Trần Tuấn Sinh cúi đầu, lại ngậm vυ' của con gái vào trong miệng một lần nữa, chăm chú hút lấy núʍ ѵú, tư thế kia giống như là thật sự muốn mυ'ŧ cho vυ' của con gái tiết ra sữa. Đầṳ ѵú là bộ phận mẫn cảm nhất của Hiểu Nhu, ba cô ra sức bú ʍúŧ như thế khiến cho âʍ ɦộ của Hiểu Nhu lại trào ra một đợt dịch trong suốt mới.

"A... A... A ~ ha ~ ha ~" Tiếng thở của Hiểu Nhu cũng dần dần thay đổi. Dưới sự bôi trơn của nước nhờn thì đau đớn cũng từ từ giảm bớt, cái loại ngứa ngáy khó chịu lúc trước lại dần dần trào dâng từ trong thân thể. Mỗi lần dươиɠ ѵậŧ của ba quét qua vách thịt của cô, những chỗ ngứa ngáy cũng trở nên tốt hơn nhiều, nhưng gậy thịt của ba vừa rời đi thì cảm giác khổ sở kia lại ngóc đầu trở lại.

Tiếng nước òm ọp phía bên dưới của con gái dần dần vang lên, Trần Tuấn Sinh biết rốt cuộc thì con gái cũng đã hưng phấn, ông đè chặt con gái lại, tốc độ đâm thọc của dươиɠ ѵậŧ vào trong âʍ ɦộ cũng dần nhanh hơn.

Động thịt ngập nước của Hiểu Nhu bị sự ra vào của dươиɠ ѵậŧ của ba làm cho phát ra những tiếng nhóp nhép, Trần Tuấn Sinh nghe thấy âm thanh da^ʍ dật này thì thở hổn hển ghé vào bên tai con gái nói "Hiểu Nhu, con nghe đi, l*и của con bị ba đυ. kêu to quá."

"Ba đừng nói nữa..." Tay của Hiểu Nhu còn đang bị ba giữ chặt nên không thể che mặt lại.

"Vì sao lại không nói? Nào, con nghe đi. Ha ha..."

"Phụt... Phụt... Ọp ọp... Phạch... Phạch... Phạch..." Ban đầu Trần Tuấn Sinh còn kiên nhẫn đâm rút nhẹ nhàng, thế nhưng sau đó thân dưới cũng thoát khỏi sự khống chế của não bộ, không tự chủ được mà liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ, eo hông thúc điên cuồng. Hai cha con đều sa vào trong kɧoáı ©ảʍ khi phá tan sự cấm kỵ.

"Hiểu Nhu... Hiểu Nhu... Con gái da^ʍ của ba... Con làm ba sướиɠ chết rồi... A... A... Cái l*и nhỏ này bót thật, hút cho hồn ông đây cũng sắp bay mất... A ha... Cảm nhận được không? Côи ŧɧịt̠ của ba đã thọc tới cửa tử ©υиɠ của con... TᏂασ con... TᏂασ chết con... TᏂασ chết yêu tinh nhỏ chuyên dụ dỗ người này... Ha..."

"A... A... Ba, sâu quá... Thọc nhanh quá... Nếu cứ như vậy, con, con sẽ chết mất... A..."

"Hiểu Nhu, dươиɠ ѵậŧ của ba thế nào?"

"Dươиɠ ѵậŧ của ba vừa to vừa nóng... Ưʍ... Còn cứng... Ha... Còn thô nữa... Đâm chết Hiểu Nhu rồi..."

"Vậy con có thích dươиɠ ѵậŧ của ba không?"

"Thích, rất thích ạ... Dươиɠ ѵậŧ của ba làm Hiểu Nhu sướиɠ muốn chết... Gậy thịt lớn của ba thật lợi hại... Hiểu Nhu sướиɠ quá, ba!!"

"Ha, cái l*и da^ʍ của Hiểu Nhu cũng làm ba sướиɠ chết. Sau này ba muốn mỗi ngày đều đυ. cái l*и da^ʍ này của con, làm cho con sung sướиɠ!"

"Được ạ... Ba chơi con đi... L*и nhỏ muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của ba đâm vào gãi ngứa... Ba, mạnh hơn nữa đi..."

Hai cha con hoàn toàn không đếm xỉa gì tới trói buộc của đạo đức, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© kết hợp, chỉ còn lại nɧu͙© ɖu͙© nguyên thủy nhất.

Âʍ đa͙σ xử nữ của Hiểu Nhu thật sự quá mức mất hồn, Trần Tuấn Sinh chơi được hai mươi phút thì không nhịn được ý muốn bắn tinh. Ông buông hai cánh tay đang bị giữ chặt của con gái ra, chuyển sang ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của con gái, ông ưỡn hông đưa đẩy, tốc độ lại tăng nhanh tạo nên kỷ lục mới, vừa nói những lời tục tĩu vừa gian da^ʍ con gái.

"Hiểu Nhu! Hiểu Nhu! Con gái da^ʍ của ba! Da^ʍ phụ nhỏ của ba! Ba muốn ȶᏂασ chết con! Ba muốn bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tử ©υиɠ của con, bắn vỡ cái l*и da^ʍ của con! A! A! A! A! A!"

Hai tay được buông ra của Hiểu Nhu lại thân mật ôm lấy ba cô, hai bầu ngực mềm mại kề sát vào ngực ông, cô ửng hồng gương mặt, nhắm chặt hai mắt rồi cũng nói ra những lời lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ "A a, dươиɠ ѵậŧ lớn tuyệt quá! Con sắp bị ba ȶᏂασ sướиɠ chết rồi! Con là da^ʍ phụ nhỏ của ba! Côи ŧɧịt̠ của ba ȶᏂασ chết con đi! A a a! Sướиɠ quá... Sướиɠ quá... Con chết mất! A a a a a!"

Con gái tiết ra âm tinh, Trần Tuấn Sinh cũng không thể nào chịu nổi nữa, bắn ra ngay sau đó, hai dòng dịch nóng bắn về hai phía, rót đầy lỗ l*и của Hiểu Nhu.

Trần Tuấn Sinh gầm nhẹ tỉnh lại từ trong giấc mơ, di động đã rơi xuống đất từ lâu. Ông cảm thấy giường của mình dính ướt đáng xấu hổ, ông lật chăn lên, một mảng lớn bị thấm ướt toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà ông bắn ra, nhưng dươиɠ ѵậŧ của ông vẫn dư thừa tinh lực mà dựng đứng, dường như vẫn chưa thỏa mãn với trận làʍ t̠ìиɦ hư ảo trong giấc mơ, nó đang kêu gào muốn đâm vào trong lỗ l*и của con gái.

Trần Tuấn Sinh nhặt điện thoại lên, lại nhìn bộ truyện lσạи ɭυâи kia, quả nhiên tình cảnh trong mơ là tình tiết của tiểu thuyết mà.

Giây phút biết được đó chỉ là một giấc mộng đẹp thì Trần Tuấn Sinh thở dài nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi thất vọng lớn hơn.