Cháu Gái Thành Phố Và Người Chú Nông Thôn

Chương 13: Nghênh ngang vào nhà

Hiểu Nhu lê cơ thể bủn rủn và hai chân không còn chút sức lực về nhà chú mình, cô mệt mỏi ngã xuống giường không muốn động đậy.

Dù sau khi Trần Phàn không thể cương lên được nữa thì ông vẫn kéo cô vào phòng tắm, lấy danh nghĩa là tẩy rửa sau khi làʍ t̠ìиɦ nhưng cả quá trình lại là tiếp tục dâʍ ɭσạи khắp mọi nên trên cơ thể cô, hiện tại thật sự cô rất mệt mỏi có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Cả thể xác và tinh thần của cô đều mệt.

Đường gia gia ở trước mặt cô xóa đi một nửa số ảnh chụp, rõ ràng là những suy nghĩ da^ʍ dê của ông vẫn chưa dập tắt hoàn toàn, vẫn còn muốn tìm một cơ hội khác. Dù thế nào thì đây cũng chính là một tai hoạ ngầm.

Còn một chuyện nữa đó là tuy những thứ dơ bẩn này nọ trong cơ thể cô đã được rửa sạch sẽ, nhưng cái âʍ ɦộ sưng đỏ không thể khép miệng kia thì phải giải thích với chú cô như thế nào?

Khi Hiểu Nhu kiệt sức mơ màng chìm vào giấc ngủ thì vẫn còn lo lắng về vấn đề này. Chẳng lẽ lại phải dùng lại trò cũ hả?

Cũng may, ngủ một giấc tỉnh dậy, Hiểu Nhu không cần phải lo lắng giải thích vấn đề này nữa.

Bởi vì kỳ kinh nguyệt của cô tới.

Điều này làm Hiểu Nhu thở dài nhẹ nhõm.

Nó không những giúp cô có lý do chính đáng để từ chối yêu cầu lên giường của chú cô mà còn cho thấy cô không mang thai, tất cả đều khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện hỗn loạn, vậy mà cô lại quên mất việc cô sắp đến ngày, thảo nào hai ngày nay cô dễ mệt mỏi, đau lưng trướng bụng.

Không có gì phải nghi ngờ, tin này đúng là một tin dữ đối với Trần Nguy Nga.

Hắn đã bị cấm quan hệ mấy ngày rồi, còn đang nghĩ hôm nay cũng nên khai trai một lần nữa, vội vội vàng vàng trở về muốn được lăn lộn trên giường với cháu gái nhỏ, nhưng vừa đẩy cửa vào thì cô cháu gái đang nằm bẹp trên giường nói với hắn là cô đến ngày, quả thật nó như là một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân hắn, tưới cho hắn lạnh thấu tim.

Trần Nguy Nga vừa bực tức vừa bối rối nhưng cũng rất bất đắc dĩ, đi qua đi lại bên giường rồi vò đầu bứt tai.

Đã nhiều ngày không được ăn thịt, hắn đã đói khát đến mức không thể nhịn nổi, nhưng cô nhóc đến kỳ sinh lý đã đủ khó chịu rồi, cũng không thể ép buộc người ta hầu hạ hắn trong lúc này đúng không.

Tuy rằng Trần Nguy Nga đi ngược lại với luân lí đạo đức nhưng vẫn còn một chút lương tâm. Cuối cùng hắn vẫn đành ngoan ngoãn đi đun nước đường đỏ cho cháu gái uống, buổi tối thì ấm ức mà nằm bên cạnh cháu gái, sờ vυ' hôn hít, tuy không thấm vào đâu nhưng có ít còn hơn không.

Thật ra, ban đầu Hiểu Nhu cho rằng chú mình sẽ giận tím mặt nên vẫn lo sợ trong lòng. Cô biết lần này đúng là chú cô đã phải nhịn rất lâu.

Nhưng cô không ngờ chú cô lại chọn cách thông cảm cho thân thể của cô, thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn sàng để dùng miệng và tay giải quyết du͙© vọиɠ cho chú, nhưng chú cô lại chỉ hôn hôn sờ sờ, bảo cô nghỉ ngơi cho tốt, rồi cuối cùng lại dựa vào năm ngón tay của mình để giải quyết nhu cầu. Điều này khiến Hiểu Nhu có phần cảm động và thêm chút áy náy.

Cô do dự không biết có nên nói cho chú cô về chuyện của Đường gia gia rồi cả chuyện bác Hổ Tử và chú Xuyên Tử hay không. Rất nhiều lần lời nói đã tới bên miệng nhưng cuối cùng cô lại nuốt trở vào.

Cô không dám xác định chú cô sẽ có phản ứng như thế nào.

Bởi vì, nói gì thì nói, vẫn là chú cô cưỡng bức rồi để lại bóng ma trong lòng cô trước, cho dù chú cô có đối xử tốt với cô thế nào thì cũng không còn là thứ tình thân thuần túy như trước kia.

Hiểu Nhu cảm thấy bản thân thật mâu thuẫn.

Theo lý thì chắc hẳn cô phải hận chú mình, bởi vì chính hắn đã kéo cô đi lên con đường không có lối về này, nhưng khi chú cô đối xử tốt với cô thì những ký ức ấm áp giữa hai chú cháu trước đây lại hiện lên, làm sự căm hận của cô không dậy nổi.

Hiểu Nhu không rõ, đến tột cùng là do cô bị chút tình thân còn sót lại ảnh hưởng hay là đúng như người ta nói, âʍ đa͙σ là bộ phận yếu ớt nhất của phụ nữ, khi thân thể bị chiếm đoạt thì trong lòng cũng mềm xuống ba phần?

Hiểu Nhu lắc lắc đầu, vứt mấy lời tự hỏi vô dụng ấy ra khỏi đầu. Hiện giờ cô đã không thể quay trở lại, nghĩ mấy chuyện đó chỉ tổ làm mình phiền não hơn, còn không bằng đi suy nghĩ xem làm thế nào để giải quyết hai "quả bom" kia.

Bởi vì kỳ kinh nguyệt của Hiểu Nhu nên Trần Nguy Nga lại bị cấm thêm 7 ngày, mà tháng đầu tiên trong kỳ nghỉ hè của Hiểu Nhu cũng qua đi như vậy.

Thế nhưng Hiểu Nhu lại không ngờ được rằng, vào ngày đầu tiên sau khi hết kinh, tai họa đã giáng xuống.

Cô không ngờ Trần Hổ và Trần Thiết Xuyên lại to gan đến mức dám xông thẳng tới nhà của chú cô.

"Các người vào bằng cách nào vậy?!" Hiểu Nhu sợ hãi biến sắc.

Trần Hổ và Trần Thiết Xuyên phối hợp ăn ý với nhau, một người đi tới bịt miệng Hiểu Nhu, một người thì nhanh chóng khóa trái cửa lại, kéo kín rèm cửa để bảo đảm bên ngoài không thể nhìn thấy hành vi phạm tội sắp xảy ra bên trong.

"Cục cưng, làm bác nhớ muốn chết, nhớ đến mức dươиɠ ѵậŧ của bác sắp nổ luôn rồi!" Trần Hổ ôm mặt Hiểu Nhu mà hôn trái hôn phải.

Hiểu Nhu cảm thấy bọn họ cũng quá to gan rồi, cô giận dữ nói "Các người điên rồi sao! Đây là nhà của chú tôi!"

"Ha ha ha, người đẹp đừng lo lắng, chúng ta đã quan sát mấy ngày nay rồi, mỗi ngày phải đến chạng vạng thì Nhị Cẩu mới về, chúng ta có rất nhiều thời gian để hưởng thụ, nào, để chúng ta hôn một cái." Trần Thiết Xuyên nhéo miệng của Hiểu Nhu rồi áp tới.

"Không được! Ô!" Hiểu Nhu liều mạng đẩy bọn họ ra.

Lúc trước bị bọn họ bắt vào rừng xâm phạm là do cô không có lòng phòng bị, khiến bọn họ dễ dàng đạt được mục đích, nhưng ở đây cũng được coi là nhà tạm thời của Hiểu Nhu, hiện tại bọn họ lại dám công khai nghênh ngang vào nhà ức hϊếp mình, Hiểu Nhu cảm thấy vừa uất ức vừa sợ hãi.

"Cút đi!" Hiểu Nhu vô lực lại tuyệt vọng.

Một cô gái yếu đuối như cô thì làm sao chống cự lại hai người đàn ông cường tráng, ngay lập tức cô đã bị hai người kia khống chế, cam chịu bị bọn họ gặm nhấm đôi môi của mình. Trần Hổ vừa mới buông cái miệng của Hiểu Nhu ra thì Trần Thiết Xuyên đã không chờ nổi mà kéo mặt cô quay sang, luồn lưỡi vào trong.

"A... A... Nước bọt của cô nhóc cũng ngọt ghê... Ô... Cái lưỡi nhỏ thật mềm... Mυ'ŧ cái nào..." Hai người thay phiên nhau ép buộc Hiểu Nhu cùng bọn họ miệng lưỡi quấn quýt.

Hôn cái miệng nhỏ đủ rồi, hai người không thể chờ đợi thêm mà gấp gáp ra tay, cởi bỏ quần áo của Hiểu Nhu.

"Không, đừng mà!" Hiểu Nhu giữ chặt lấy qυầи ɭóŧ của mình, không để cho bọn họ cởi xuống.

Trần Hổ vốn không phải là người kiên nhẫn, ông đã bị tìиɧ ɖu͙© choán đầy tâm trí vậy mà cô nhóc còn không chịu phối hợp nên ông nổi cơn giận dữ, ra tay tàn nhẫn mà xé rách qυầи ɭóŧ của Hiểu Nhu, Hiểu Nhu sợ tới mức hét lên chói tai.

"Ha ha." Trần Hổ cầm chiếc qυầи ɭóŧ rách bươm của Hiểu Nhu đưa lên mũi hít một hơi, trong giây lát hương thơm ở nơi riêng tư của thiếu nữ tràn ngập khoang mũi ông. Ông nhìn chằm chằm Hiểu Nhu bằng đôi mắt nham hiểm rồi cười lạnh nói "Nếu cưng không ngoan ngoãn phối hợp thì ông đây sẽ xé nát quần áo của cưng rồi ôm cưng ra ngoài kia mà ȶᏂασ, để cho tất cả mọi người trong thôn nhìn thấy bộ dạng lên cơn nứиɠ vì bị ȶᏂασ của da^ʍ phụ cưng, đến lúc đó cái l*и của cưng sẽ không chỉ được ăn hai căn dươиɠ ѵậŧ của chúng ta thôi đâu nhỉ."

Hiểu Nhu nghe thấy vậy thì cứng cả người lại, nước mắt chảy ra càng lúc càng nhiều.

Tuy lời nói của Trần Hổ mang tính đe dọa nhiều hơn nhưng không thể phủ nhận là cũng có một phần sự thật, ít nhất thì như Đường gia gia kia sẽ thật sự gia nhập hành vi phạm tội của bọn họ.

Trần Hổ và Trần Thiết Xuyên thấy cô đã có chút nghe lời thì động tác trên tay trở nên nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã lột sạch toàn thân Hiểu Nhu, Hiểu Nhu với cơ thể trắng nõn kia giống như một con dê trần trụi được dâng lên tế đàn.

"Nhanh lên! Nhanh lên! Mau lên giường đi!" Bọn họ vừa mới xông vào nhà đã không chờ nổi mà lột sạch Hiểu Nhu vốn ra ngoài xem xét vì nghe thấy tiếng động ở ngay phòng khách, trên mặt đất từ phòng khách đến phòng ngủ trải đầy quần áo của ba người.

Cho đến khi Hiểu Nhu bị hai người kia ném lên giường thì cả ba đều đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai cây gậy thịt đã từng xâm phạm Hiểu Nhu nay lại phơi bày diện mạo dữ tợn về phía cô.

Hiểu Nhu khóc lóc rụt người né tránh về phía đầu giường nhưng lại bị người nắm chặt cẳng chân kéo trở về. Trần Thiết Xuyên sờ lên bắp đùi thon dài của Hiểu Nhu, vuốt ve qua lại, giọng nói hưng phấn "Ông đây đã nói là hôm nay phải ȶᏂασ cưng thì nhất định phải ȶᏂασ cưng! TᏂασ nát cái l*и da^ʍ của cưng!"

"Nào, nếm thử cái vυ' của cô nhỏ này trước đã, mẹ nó, đến trong mơ ông đây cũng muốn được chơi hai cái vυ' da^ʍ này, ông đây thèm chết rồi!" Trần Thiết Xuyên hít sâu một hơi rồi mυ'ŧ lên một bên bầu vυ' của Hiểu Nhu, Trần Hổ cũng không cam lòng mà tiếp bước, ông ngậm lấy bên núʍ ѵú còn lại của cô.

"Không được! Tránh ra! Tránh ra!" Hiểu Nhu thật sự muốn điên mất, ác mộng mà cô gặp phải lại đang tái diễn.

Hai tay hai chân mảnh khảnh của Hiểu Nhu đều bị hai người kia ấn chặt, hai cái lưỡi linh hoạt của họ tự mình thể hiện kỹ thuật điêu luyện của mỗi người, lúc thì mυ'ŧ, lúc thì liếʍ, thậm chí có lúc còn dùng răng khẽ nhay cắn núʍ ѵú co dãn đứng thẳng.

Cảm giác bị sỉ nhục trong tâm hồn cùng với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ sung sướиɠ trên thân thể khiến Hiểu Nhu sắp hỏng mất.

"Hổ Tử, da^ʍ phụ này so với lúc trước còn da^ʍ hơn này, mới mυ'ŧ vυ' có một chút mà đã chảy nước rồi." Vốn đang sờ soạng trên bắp đùi của Hiểu Nhu nên Trần Thiết Xuyên nhanh chóng cảm nhận được âʍ ɦộ của Hiểu Nhu đã bắt đầu chảy dâʍ ŧᏂủy̠.

"Da^ʍ phụ muốn đàn ông hả, có phải đã muốn dươиɠ ѵậŧ của chúng ta thọc vào cưng từ lâu rồi phải không?" Trần Hổ không biết quan hệ giữa Hiểu Nhu cùng chú cô và Đường gia gia, kể từ lần bọn họ cưỡиɠ ɧϊếp cô lúc trước đến nay đã qua mấy ngày, bọn họ chỉ cho rằng là do cô không được làʍ t̠ìиɦ mấy ngày nên nứиɠ l*и, mới chảy nước nhanh như vậy.

Còn Hiểu Nhu thì lại bởi vì rất nhiều nguyên nhân.

Đầu tiên phải nói tới việc thân thể cô đã trải qua sự khai phá của rất nhiều người đàn ông, nhất là phải thỏa mãn du͙© vọиɠ của chú cô trong thời gian dài nên cơ thể nhạy cảm hơn trước đây gấp nhiều lần, hơn nữa còn có sự ảnh hưởng của nội tiết tố trong kỳ kinh nguyệt khiến ham muốn của cô tăng cao hơn bình thường.

"TᏂασ nát cái l*и da^ʍ của cưng này, thèm được ăn dươиɠ ѵậŧ như thế thì phải trực tiếp tới tìm chú Xuyên Tử chứ, chú Xuyên Tử đảm bảo sẽ ȶᏂασ cưng sướиɠ đến mức phải gọi ba luôn, thế mà lại làm chúng ta phải đợi lâu như vậy." Trần Thiết Xuyên trút ra hết những du͙© vọиɠ đã tích lũy mấy ngày nay, bàn tay to rộng nhào nặn lấy bầu vυ' của Hiểu Nhu.

Không phải là bọn họ không muốn được chơi cô nhóc con này, chỉ là qua một lần bị bọn họ cưỡng bức dễ dàng nên cô nhóc không ra khỏi cửa nữa khiến bọn họ không tìm được cơ hội ra tay, bọn họ đành theo dõi Trần Nguy Nga mấy ngày rồi lập kế hoạch vào nhà gian da^ʍ.

"Chảy nước nhanh quá đó, ông đây cũng không chờ được nữa rồi, chảy nhiều thêm chút nữa cho ông!" Trần Hổ thọc ngón giữa của mình vào trong âʍ ɦộ của Hiểu Nhu, đảo quét lung tung bên trong vang lên tiếng nước lép nhép, "Em cũng muốn cắm!" Trần Thiết Xuyên đẩy mép thịt của Hiểu Nhu ra, cũng đâm một ngón tay vào trong.

"A!" Ngón tay của hai người kia cùng ra ra vào vào trong lỗ nhỏ của mình, Hiểu Nhu đâu chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cô rầm rì mà lắc lắc mông né tránh, lại càng khiến hai người thọc sâu hơn nữa, càng đâm càng tàn nhẫn.

Trần Hổ và Trần Thiết Xuyên cũng là lần đầu tiên cùng chỉ gian một người phụ nữ, cảm thấy mới mẻ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ của hai người đều đã kích động mà giật giật, đập mạnh lên bắp đùi non mềm của cô nhóc.

"Được rồi." Trần Thiết Xuyên cảm nhận độ ẩm ướt mềm xốp của cái l*и của Hiểu Nhu và cảm thấy không cần phải đợi thêm nữa. Gã để Hiểu Nhu nằm nghiêng người, mặt hướng về phía mình còn lưng quay về phía Trần Hổ, gã nâng một chân cô lên, qυყ đầυ đặt trước cửa l*и ướt mềm, gào lên một tiếng. "Lần này em làm trước!"

Hiểu Nhu bị bắt nằm nghiêng, một tay bị đè ở dưới thân, cô hoảng hốt mà vội vàng duỗi một tay khác xuống phía dưới chặn kẻ đang định xâm lấn, thế nhưng cô lại bị Trần Hổ ở phía sau tóm được tay, bẻ ngoặt ra phía sau, "Cũng chẳng phải là chưa từng bị chúng ta chơi, làm ra vẻ cái gì nữa! Nào, sờ dươиɠ ѵậŧ cho ông đây nhanh lên!"

Trần Hổ nhét căn dươиɠ ѵậŧ cứng nóng của mình vào trong tay Hiểu Nhu, nắm tay cô tuốt lên xuống căn dươиɠ ѵậŧ đang trướng căng của mình.

Đầu dươиɠ ѵậŧ của Trần Thiết Xuyên đã tách mở hai mép l*и của Hiểu Nhu, gã thúc nhẹ hông một cái liền đâm vào, "A! Ông đây vào được rồi! Vẫn là Hiểu Nhu của chúng ta ȶᏂασ sướиɠ nha! Cái l*и chặt khít này... Hô... Hô... Kẹp chết chú Xuyên Tử rồi..." Nói xong thì gã không chờ nổi mà gấp gáp di chuyển.

"Đừng mà, đừng mà... A!" Lại bị bọn họ cắm vào, Hiểu Nhu bi phẫn mà khóc thút thít.

"Đừng cái rắm!" Trần Thiết Xuyên thọc mạnh vào trong người cô, lực lớn đến mức khiến cô bị đẩy về phía Trần Hổ, "Mυ'ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ của ông đây như vậy, nước da^ʍ thì chảy òng ọc, thế mà cưng còn bảo đừng? Da^ʍ phụ dối trá."

Trần Hổ từ phía sau vuốt ve vυ' của Hiểu Nhu, cười nham hiểm rồi nói, "Da^ʍ phụ này chưa được dạy dỗ đủ, chú cứ ȶᏂασ thêm mấy phát thì sẽ thành thật ngay thôi."

"Anh nói chí lý." Trần Thiết Xuyên dập hông phành phạch không ngừng, "Da^ʍ phụ cưng cứ nói đừng đừng cái gì chứ, cái l*и của cưng còn đang bảo ông đây đừng có ngừng kia kìa, cưng tự nghe đi!"

"Ọp ọp ọp...", "Xì xì xì..." Tiếng dâʍ ŧᏂủy̠ bị ép phụt ra ngoài, tiếng dươиɠ ѵậŧ cắm vào trong âʍ ɦộ vang lên rõ ràng bên tai của cả ba người, khiến Hiểu Nhu nghe thấy mà xấu hổ nhưng lại không thể quản được lỗ nhỏ của chính mình.

Trần Hổ thấy Trần Thiết Xuyên đang sung sướиɠ hăng say còn mình thì sắp không nhịn nổi nữa, ông suy nghĩ tìm cách giải quyết, "Xuyên Tử, anh sắp không nhịn được nữa rồi, chú tăng tốc ȶᏂασ con bé tầm trăm cái rồi chuyển lượt cho anh đi."

"Được rồi." Trần Thiết Xuyên cũng không đùa giỡn nữa mà lập tức đồng ý, gã rút cả căn dươиɠ ѵậŧ ra, để qυყ đầυ dính nhớp dâʍ ŧᏂủy̠ ở cửa l*и, gã nâng chân Hiểu Nhu lên cao thêm chút nữa, cửa l*и từ từ mở rộng, "Ọp" một tiếng qυყ đầυ lại đâm trở vào, gã hưng phấn mà hô "Con đĩ, đếm cho ông đây nào! 1..."

Hiểu Nhu bị bọn họ cưỡиɠ ɧϊếp thì trong lòng vốn dĩ đã không cam lòng, hiện giờ lại bị chính kẻ đang gian da^ʍ bắt ép tự đếm số lần bản thân bị đâm, cô chảy nước mắt, ngậm chặt miệng.

"Mẹ nó, không đếm thì để ông đây hôn cho đủ vậy." Trần Hổ xoay mặt cô lại, áp miệng tới, tùy ý chơi đùa trong khoang miệng cô. Da^ʍ phụ này lần trước rõ ràng đã bị bọn họ chơi đến phải nghe lời, bây giờ lại bắt đầu chống cự thì làm sao có chuyện Trần Hổ không tức giận. Quả nhiên một thời gian không bị ȶᏂασ thì cánh của da^ʍ phụ này lại cứng lên rồi, có lẽ vẫn nên nghĩ cách để mỗi ngày đều ȶᏂασ con bé một lần mới được.

Trần Thiết Xuyên thấy miệng của cô nhóc đã bị lấp kín thì cũng không còn cách nào khác đành phải tự mình đếm.

"2..." Lại là một cú dập mạnh, đỉnh đầu dươиɠ ѵậŧ chọc thẳng vào điểm G. Hiểu Nhu phát ra một tiếng kêu thảm thiết mơ hồ.

"3, 4..." Ban đầu thì tốc độ của Trần Thiết Xuyên vẫn rất chậm rãi, để mỗi một tấc trên thân dươиɠ ѵậŧ đều cọ qua mỗi một chỗ trên vách thịt non trong âʍ ɦộ, nhưng khi gã đếm tới "55,56..." thì hông gã đã không thể tự chủ mà tăng tốc. Chỉ có thể nói là khả năng hầu hạ đàn ông của cái l*и nhỏ này quá lợi hại, ép gã không thể không ra sức mà thỏa mãn nó.

"... 98,99,100!" Khi Trần Thiết Xuyên rốt cuộc cũng đếm tới 100, Trần Hổ buông miệng Hiểu Nhu ra, gào lên "Nhanh lên nhanh lên, rút ra đổi cho ông đây, ông đây nghẹn sắp nổ đến nơi rồi!"

Hiểu Nhu còn đang thở hổn hển, thật sự thì cô sắp thiếu oxy mà chết, thì Trần Hổ đã móc lấy chân cô rồi nâng lên, từ phía sau chọc vào lỗ nhỏ của cô.

"1! 2! 3..." Qυყ đầυ của Trần Hổ rất lớn, cũng may Hiểu Nhu đã bị Trần Thiết Xuyên cắm vào trước đó nên không bị khó khăn như lần đầu tiên ȶᏂασ cô. Hiện tại tuy lỗ l*и vẫn chặt khít như cũ nhưng không bao chặt đến mức làm ông khó di chuyển, vậy nên vừa cắm vào là ông đã thích ý mà chuyển động dồn dập.

"A! A! A!" Vất vả lắm dươиɠ ѵậŧ của Trần Thiết Xuyên mới rút ra ngoài thì lại trao đổi bằng một cây gậy càng to càng thô hơn đâm vào, dươиɠ ѵậŧ Trần Hổ nông âʍ ɦộ cô ra đến mức trướng căng, toàn bộ âʍ ɦộ đều bị nhồi nhét chật cứng.

Sau khi Trần Hổ giã đủ 100 cái, thì Trần Thiết Xuyên lại nhanh chóng thay thế thọc vào một lần nữa. Hai người giống như đang ở trong một trò đua, hai người thay phiên cắm vào l*и Hiểu Nhu, lần sau lại càng thô bạo hơn lần trước, khiến cho Hiểu Nhu phải thét chói tai đạt cao trào. Đến cuối cùng, cái quy định cắm đủ 100 cái thì đổi người đã bị vứt lên chín tầng mây, hông của hai người đều như một cái môtơ điện, tần suất chuyển động nhanh đến chóng mặt, trong nháy mắt đã giã vào l*и Hiểu Nhu hai ba trăm cái, cho đến khi đối phương không kiên nhẫn nổi nữa mới rút ra thay người.

Hiện tại đang là lượt dươиɠ ѵậŧ của Trần Hổ đâm vào trong huyệt mềm của Hiểu Nhu, Hiểu Nhu vừa mới lêи đỉиɦ, âʍ ɦộ ngập tràn dâʍ ŧᏂủy̠, ấm áp lại chặt chẽ, làm ông cắm vào thì không muốn rút ra nữa. Ông hôn lung tung lên bả vai và gáy của Hiểu Nhu, nắc hông đập phành phạch lên cặp mông trắng mịn của Hiểu Nhu.

"Hiểu Nhu, Hiểu Nhu, rốt cuộc thì bác Hổ Tử lại được ȶᏂασ cháu rồi! A... Bót ghê... mấy ngày nay bác Hổ Tử nhớ cháu muốn điên luôn, Ha... Rốt cuộc cũng được nhét dươиɠ ѵậŧ trở lại cái l*и da^ʍ của cháu, quá sướиɠ! A... A... Cặp mông của Hiểu Nhu bóp thích ghê, vừa mềm vừa co dãn, đập vào người ông đây thật dễ chịu, sướиɠ chết ông đây rồi! TᏂασ! Lại siết chặt nữa rồi! Ăn dươиɠ ѵậŧ của ông đây còn chưa đủ hả!" Trần Hổ bị âʍ ɦộ của Hiểu Nhu kẹp đến mức sắp không được nữa, cảm thấy sắp bắn tới nơi, gân xanh trên người ông giật giật, dươиɠ ѵậŧ lại trướng to thêm một vòng, chèn chặt lỗ l*и của Hiểu Nhu, "Nếu dươиɠ ѵậŧ của ông đây vẫn làm cưng cảm thấy không đủ để ăn, vậy thì ông đây chỉ có thể đút cưng ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ thôi! Nào, hút mạnh thêm chút nữa đi, ông đây sẽ đút no tử ©υиɠ của cưng ngay đây!"

Nghe thấy Trần Hổ nói muốn bắn, Hiểu Nhu và Trần Thiết Xuyên phản ứng không giống nhau.

Hiểu Nhu thì đương nhiên là vươn tay ra sau mông, chống lên háng của Trần Hổ, không muốn để ông bắn vào bên trong người mình. "Rút ra ngoài! Rút ra ngoài! Ông phải bắn ra bên ngoài!"

"Dươиɠ ѵậŧ ông đây cũng đã thọc mở cửa tử ©υиɠ của cưng thì làm gì có chuyện sẽ bắn ở bên ngoài chứ, cái l*и nhỏ này ngoan ngoãn nhận hàng nào! Hự, hự..." Trần Hổ đã chìm đắm vào trong những cú dập cuối cùng.

Còn Trần Thiết Xuyên thì cảm thấy vô cùng tức giận, gã cũng đã đạt tới cực hạn, kết quả lại để Hổ Tử bắn vào trước, gã oán giận nói "Hổ Tử, anh là tên ăn trộm đấy à!"

"Hết cách rồi, cái l*и da^ʍ này bót quá, anh chịu không nổi. A, a, a, a... Hay chú cắm vào miệng con bé đi hoặc chờ anh bắn xong thì chú lại bắn cũng được." Dù sao thì hiện tại tuyệt đối không có chuyện ông sẽ rút ra.

Đều là đàn ông, Trần Thiết Xuyên thấy tần suất chuyển động của hông Trần Hổ thì biết ông đã không ổn rồi, bảo ông rút ra thì chắc chắn là ông sẽ không vui, nhưng gã cũng cần phải giải tỏa ngay lập tức, không còn cách nào khác, đành phải chuyển hướng lên phía trên vậy, bàn tay to rộng của gã giữ lấy gáy của Hiểu Nhu rồi nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng Hiểu Nhu.

"Mυ'ŧ để chú Xuyên Tử bắn ra đi!" Cũng may cái miệng nhỏ phía trên của Hiểu Nhu dùng rất được, sau khi Trần Thiết Xuyên cắm vào thì không chờ nổi nữa mà bắt đầu thọc vào rút ra.

"Ô, ô..." Phía trên không nhả ra được, phía dưới lại càng không thể kéo ra, Hiểu Nhu chỉ có thể chịu ép buộc mà cảm nhận tốc độ chuyển động của hai người càng lúc càng nhanh, rốt cuộc, hai người kia cùng nhau gầm lên.

"Nuốt xuống đi!"

"Nuốt vào!"

Hai dòng dịch nóng cùng đồng thời bùng nổ trong khoang miệng và lỗ nhỏ của chính mình, kết cục cuối cùng hết thảy đều đã được định sẵn.