Cháu Gái Thành Phố Và Người Chú Nông Thôn

Chương 12: Căn Ꮯôn Ŧhịt kim thương không ngã

Gương mặt Hiểu Nhu ửng hồng, hai mắt khép hờ nằm trên ghế thở hổn hển, cô còn không có đủ sức để nhấc chân rời khỏi tay vịn hai bên nên chỉ có thể giữ nguyên tư thế dâʍ đãиɠ dang rộng hai chân, để Đường gia gia có thể nhìn thấy rõ ràng quá trình cửa l*и cô chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c vô cùng ướŧ áŧ.

Trần Phàn vươn ngón tay nhăn nheo ra cắm vào trong huyệt thịt ướt đẫm, moi móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà mình vừa bắn vào trong cơ thể cô bé ra, rồi bôi lên đám lôиɠ ʍυ xoăn đen của Hiểu Nhu, làm cho mu l*и căng phồng đầy đặn nhìn qua càng thêm dâʍ đãиɠ.

"Nhiều như vậy nha..." Trần Phàn đắc ý mà lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình đi, tuy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra không thể đặc sệt như khi còn trẻ nhưng số lượng vẫn nhiều đến mức cái l*и nhỏ này không ngậm được hết, quả nhiên bảo đao của mình vẫn chưa già mà.

Trong lúc Đường gia gia còn đang chơi đùa phía dưới của cô, Hiểu Nhu nhắm chặt mắt, nói với Trần Phàn "Ông chơi thì cũng đã chơi rồi, có thể xóa ảnh đi được không ạ."

"Đừng có gấp mà, ông còn chưa sướиɠ đủ đâu!" Trước đó Trần Phàn đã dùng thuốc, tác dụng của thuốc kéo dài, cho dù đã bắn một lần thì dươиɠ ѵậŧ cũng không mềm đi, ông nở nụ cười da^ʍ dật rồi lại cắm cái hung khí của mình trở về trong âʍ ɦộ chặt khít của Hiểu Nhu.

"A... Tại sao ông còn... A..." Hiểu Nhu không ngờ dươиɠ ѵậŧ của Đường gia gia vậy mà vẫn còn cứng, cây gậy thịt không ngừng nghỉ lại bắt đầu gây sóng gió trong âʍ ɦộ non mềm của cô.

"Đừng, đừng... A..." Thân thể mềm nhũn của Hiểu Nhu bị những cú thúc của Đường gia gia làm cho đυ.ng vào lưng ghế, hai tay quơ cào lung tung muốn nắm vào đâu đó, cuối cùng cô phải vòng tay ra sau bám vào lưng ghế mới ổn định được cơ thể. Trần Phàn nhấc một chân của Hiểu Nhu lên, nghiêng đầu hôn lên da thịt trắng nõn mịn màng của cô nhóc, liếʍ từ cẳng chân mảnh khảnh cho đến tận gót chân hồng hào, làm cho nó dính nhớp nước bọt khắp nơi.

"Thơm ghê, thịt trên người con gái trẻ đúng là chỗ nào cũng thơm, hôm nay ông đây phải ăn đủ mới được."

Trần Phàn nắm chân cô nhóc mà gặm liếʍ không ngừng, còn Hiểu Nhu thì lại có nhiều cảm xúc đan chéo nhau.

Một chân của cô bị giơ lên cao như vậy, còn một chân thì mềm oặt treo trên tay vịn, mông cũng không thể ngồi yên trên ghế, tư thế quái dị như vậy khiến cô không có cảm giác an toàn, mà dươиɠ ѵậŧ của Trần Phàn lại từ một góc độ kỳ lạ mà đâm vào trong lỗ nhỏ mẫn cảm của cô, phía dưới giống như biến thành vòi nước không đóng chặt, chảy nước cuồn cuộn không ngừng, làm cho những lời chống cự trong miệng cô trở nên giả dối.

Tựa như nhận ra Hiểu Nhu không quen, Trần Phàn để cái chân bị nhấc lên của cô gác trên vai mình, sau đó kéo cái chân mềm oặt còn lại của cô vòng quanh hông mình, rồi ông nói "Quấn chặt vào cho ông!" Không đợi Hiểu Nhu phản ứng, hai tay của Trần Phàn đã bóp lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô nhóc, dập mạnh hông để dươиɠ ѵậŧ tiến vào vùng cấm bí ẩn.

"A!" Với sức mạnh như của động vật, Đường gia gia đột nhiên xông vào khiến cho lỗ nhỏ yếu ớt không kịp phòng bị mà nhận một kích bất ngờ, Hiểu Nhu như phản xạ có điều kiện mà nhanh chóng quấn chặt lấy eo Đường gia gia. Cửa tử ©υиɠ bị tàn nhẫn phá mở, cái miệng nhỏ ngậm chặt lấy kẻ xâm phạm làm cho Trần Phàn sảng khoái đến run rẩy.

"A... A... Cửa tử ©υиɠ của Hiểu Nhu bị ông thọc tới rồi... Cái miệng nhỏ cứ mυ'ŧ lấy qυყ đầυ của ông đây này... Thật đúng là một đứa trẻ nghe lời... Hô..."

"Nha! Đường gia gia đâm nhẹ thôi ạ! A... A... Mạnh như vậy, cháu sẽ... A... Cháu sẽ ra mất..."

"Này thì nứиɠ này. Ông đây chính là muốn ȶᏂασ chết cưng. TᏂασ cho cưng chảy đầy nước da^ʍ, xem cưng còn đi dụ dỗ đàn ông được nữa không. Ha ha." Trần Phàn siết chặt bàn tay đang giữ eo Hiểu Nhu, cảm nhận được da thịt non mềm trong lòng bàn tay, mông ông co rụt lại chuyển động càng nhanh hơn. "Eo Hiểu Nhu nhỏ thật đấy, hai tay của ông cũng có thể tóm được hết... Gái trẻ đúng là tốt, l*и thì bót, vυ' thì căng, đến eo cũng nhỏ như vậy, ông yêu cháu muốn chết rồi... Nào, ngoan ngoãn ăn dươиɠ ѵậŧ của ông nhé, ông sẽ làm cho cháu đạt được cực khoái!"

Dù thế nào thì Hiểu Nhu cũng không ngờ được, Trần Phàn đã lớn tuổi như vậy rồi mà lực eo vẫn rất đáng sợ, từng cũ giã vào l*и kia làm gì có chút bộ dạng của tuổi già sức yếu, chỉ đáng thương cho mình bị một lão già da^ʍ dê chơi đùa đến mất hết sức lực, liên tục thở gấp, lời phản kháng cũng không kêu ra nổi.

Trần Phàn vẫn thọc vào rút ra lung tung trong l*и cô cháu họ như cũ, ȶᏂασ cái l*и non của cô nhóc khiến ông cảm thấy như mình vẫn đang ở tuổi 30 trẻ trung! Huống chi người này còn là Trần Hiểu Nhu, là cô cháu gái có cùng huyết thống với ông! Loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ vi phạm đạo đức này càng làm cho huyết mạch trong người ông muốn bùng nổ.

Cứ nghĩ đến việc Hiểu Nhu là cháu gái của em họ mình là dươиɠ ѵậŧ của Trần Phàn càng đâm thọc hung ác hơn, cưỡиɠ ɧϊếp cô nhóc đến mức phải chảy nước mắt, bộ dạng mảnh mai như hoa lê dính mưa kia không những không khiến ông thương tiếc, mà ngược lại càng sôi trào thú tính, dươиɠ ѵậŧ dập vào vừa nhanh vừa mạnh làm cho nước trong l*и cô nhóc văng ra khắp nơi.

Cách trút bỏ này khiến Trần Phàn cảm thấy ruốt cuộc những ý nghĩ u ám nhiều năm qua của mình cũng đã được bày tỏ.

Đúng vậy, mặc dù Trần Phàn và em họ thân thiết như người một nhà, nhưng trong lòng ông hiểu rõ, ông ghen ghét với gia đình em họ mình.

Bắt đầu từ đời cha mẹ thì quan hệ giữa hai nhà đã vô cùng tốt, Trần Phàn cùng lớn lên với em họ, có thể nói là so với anh em ruột còn thân hơn, nhưng con người là động vật phức tạp nhất, loại quan hệ thân thiết này theo thời gian trưởng thành của cả hai thì dần dần xuất hiện những vết nứt.

Đầu tiên là khi em họ kết hôn.

Trần Phàn kết hôn rất sớm, cũng cưới được một cô gái xinh đẹp hiếm có trong thôn, nhưng sự xinh đẹp của vợ ông so với vẻ đẹp của vợ em họ là một trời một vực.

Vợ của em họ Trần Phàn, cũng chính là bà nội Hiểu Nhu không phải người trong thôn này, mà là người của một thôn cách đây mười mấy dặm. Bà và ông nội của Hiểu Nhu quen nhau trong bệnh viện.

Bà nội Hiểu Nhu là một trong số rất ít người ở quê nhà thi đỗ trường trung cấp, bà học hộ lý, sau khi tốt nghiệp thì được phân tới công tác ở bệnh viện huyện. Năm ấy, cụ của Hiểu Nhu bị bệnh phải nằm viện, vừa đúng là bà nội Hiểu Nhu phụ trách chăm sóc, ông nội Hiểu Nhu lúc này còn trẻ cũng đang làm công ở trên huyện, nên tất nhiên sẽ thường xuyên tới chăm sóc me mình. Kết quả thường xuyên qua lại, ông nội Hiểu Nhu thì nhìn trúng cô gái xinh đẹp nhà người ta, còn bà nội Hiểu Nhu cũng vừa ý người đàn ông mạnh mẽ này, sau khi cụ bà xuất viện còn nhân tiện kết được một mối hôn nhân thì càng vui mừng đến không khép miệng được.

Khi em họ đưa vợ về thôn đãi rượu, Trần Phàn nhìn thấy người con gái xinh đẹp thanh tú, dáng người dịu dàng uyển chuyển kia thì không thể chớp mắt, có nói là thèm đến nhỏ cả dãi cũng không quá. Đêm đó Trần Phàn mộng xuân, trong mộng, người con gái kia để mặc ông vuốt ve xoa bóp bầu vυ' căng tròn, cặp mông cong vểnh nghênh đón từng cú ȶᏂασ mạnh mẽ của ông, tiếng rêи ɾỉ lẳиɠ ɭơ còn êm tai hơn so với tiếng chim hót trong rừng.

Sáng sớm tỉnh mộng, đũng quần của Trần Phàn ướt nhẹp, cảm giác buồn bã mất mát ấy khiến ông ức chế trong người nên ngay lập tức kéo vợ mình tới làm một trận. Thế nhưng Trần Phàn càng làm thì càng hụt hẫng, vợ mình tuy xinh đẹp nhưng không trắng được như vợ của em họ, làn da cũng không trơn mịn như của vợ em họ, Trần Phàn chỉ có thể nhắm hai mắt rồi tưởng tượng người hiện tại mình đang ȶᏂασ dưới thân chính là cô vợ xinh đẹp của em họ, sau đó ông kích động ôm lấy vợ mình mà bắn tinh điên cuồng.

Đây chính là lúc bắt đầu của sự ghen ghét.

Tuy rằng trong lòng Trần Phàn có ý nghĩ không đứng đắn nhưng không thể tìm được cơ hội ra tay, chờ đến khi hai vợ chồng em họ quyết định về thôn sinh sống thì mỹ nhân đã già mất rồi, còn Trần Phàn thì cũng đã ngấm ngầm thông đồng với một người phụ nữ đã có chồng xinh đẹp, tươi ngon khác; sự nhớ thương khi còn trẻ kia trở thành cái bóng mờ trong lòng ông, tựa như đã bị ông quên đi.

Nhưng cả một đời người làm sao tránh được lòng so sánh, một lần nữa khiến cho Trần Phàn sinh lòng ghen tị chính là hai người con trai của em họ.

Trần Phàn cũng giống như em họ có hai người con trai, nhưng con trai mình và con trai người ta lại cách nhau như trời với đất.

Trần Tuấn Sinh rõ ràng là giống mẹ, từ nhỏ đã trắng trẻo đẹp trai khiến các bà các cô trong thôn ai cũng thích, trí thông minh cũng được thừa hưởng từ mẹ, vậy mà có thể thi đỗ đại học, lúc em họ ông biết được tin thì vui mừng đến mức đãi tiệc ba ngày. Sau khi tốt nghiệp thì được phân công công tác rất tốt, cưới được vợ đẹp, lại sinh được một đứa con gái đáng yêu, quả thực là có một cuộc sống đầy đủ viên mãn. Trần Nguy Nga thì rất giống em họ, tướng mạo cao lớn tuấn tú, tuy rằng không thành công như đứa con lớn nhưng là người có tài, có sức, làm gì cũng dễ dàng thành công, chỉ mấy năm đã tích được một chút của cải, cưới vợ sinh con, cả nhà hoà thuận vui vẻ.

Nhìn lại hai đứa con trai bình thường của mình, trong lòng Trần Phàn dần dần cảm thấy không cân bằng.

Khi ba của Hiểu Nhu về quê nói muốn từ bỏ công việc mà người khác luôn ao ước để gây dựng sự nghiệp, tuy ngoài miệng Trần Phàn khuyên nhủ nhưng trong lòng lại không kiềm chế được mà vui mừng, chế giễu ba Hiểu Nhu là thằng ngốc. Không ngờ được rằng một nhà em họ lại có vận tốt như vậy, việc làm ăn của cháu trai rất thuận lợi, trở nên giàu có hơn xưa rất nhiều, hiện thực tàn khốc ấy như một cái tát mạnh vào mặt Trần Phàn, Trần Phàn bắt đầu thường xuyên chỉ trích mấy đứa con trai mình, mắng bọn chúng không biết cố gắng, vô dụng!

Hai đứa con trai của Trần Phàn là người thành thật, chưa từng ghen ghét gia đình của chú, chỉ là chính mình cũng thành gia lập nghiệp nhưng vẫn bị cha già mắng chửi, dù thế nào cũng cảm thấy khó chịu, đành dứt khoát đưa vợ con dọn vào thành phố phát triển.

Điều này lại càng làm Trần Phàn tức đến phát run.

Hai đứa con trai của em họ không những tài giỏi mà còn rất hiếu thuận. Tuy em họ ông và vợ nó đều qua đời trước ông nhưng khi em họ còn sống, vào những ngày lễ tết thì Trần Tuấn Sinh nhất định sẽ trở về, còn Trần Nguy Nga thì an phận ở trong thôn chăm sóc bố mẹ.

Còn bản thân ông! Vợ mất sớm, hai đứa con trai đều dọn đi để lại một mình lão già như ông sống lẻ loi hiu quạnh, những chuyện này bảo ông phải làm thế nào mà không đố kỵ!

Tỉnh lại từ những ghen ghét trong quá khứ , Trần Phàn kéo Hiểu Nhu di chuyển một chút, một chân ông dẫm lên ghế, dươиɠ ѵậŧ gần như vuông góc mà thọc vào l*и Hiểu Nhu, cắm cho Hiểu Nhu phải phát ra tiếng kêu cao vυ't.

"A... A... Đừng mà! Đừng mà! Đường gia gia đừng làm vậy mà! A... Hỏng mất! Đâm như vậy cháu sẽ hỏng mất!" Hiểu Nhu bám chặt lấy thành ghế không dám buông tay, căn dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nóng rực của Đường gia gia cứ thế thọc thẳng vào, rút ra, thọc vào, Hiểu Nhu hơi cúi đầu, tận mắt nhìn thấy lỗ nhỏ ngập đầy nước của mình bị ông khuấy đảo làm cho văng dâʍ ŧᏂủy̠ khắp nơi, cả cơ thể quả thực sắp bị cây gậy thịt nóng như lửa kia chọc thủng.

"Ọp ọp." Rồi lại "Ọp ọp."

Ngay đến cả tiếng đâm thọc cũng mang đậm sự dâʍ ɖu͙©.

Bỗng nhiên Hiểu Nhu nhớ lại khi còn bé trông thấy cảnh ông giã thuốc, chày đá nhấc lên hạ xuống đập vào cối thuốc phát ra từng tiếng "Cốp", "Cốp".

Mình giống như cái cối thuốc kia sao?

Dươиɠ ѵậŧ thâm đen của Đường gia gia rút ra toàn bộ rồi lại cắm vào lút cán, tốc độ ra vào cùng với tần suất chày đá nâng hạ trong trí nhớ cô dần dần trùng lặp với nhau, khuấy đảo bên trong khiến âʍ ɦộ cô tê dại, nghiền ép cho nước da^ʍ phụt bắn ra ngoài không ngừng.

"TᏂασ! TᏂασ! TᏂασ chết cưng! TᏂασ nát cái l*и da^ʍ của cưng! TᏂασ cho nó rộng hoác ra!" Rõ ràng là Trần Phàn đã bước vào trạng thái hưng phấn vô cùng, sử dụng toàn bộ sức lực mà tàn nhẫn xâm phạm thiếu nữ dưới thân, thịt non mềm mại co dãn trong lỗ l*и quấn lên cái hung khí của ông mà hút chặt lấy, Trần Phàn sướиɠ đến nhắm chặt mắt lại. Cho dù giây tiếp theo ông có phải tinh tẫn nhân vong thì cũng cam lòng.

Đây là cháu gái ruột của em họ ông đó!

Trần Phàn cảm thấy nếu có một ngày nào đó được gặp lại em họ mình thì ông phải khoe ra mới được. Dù cho mày cưới được vợ xinh đẹp thì đã sao? Dù cho mày có hai thằng con trai xuất sắc, hiếu thảo thì đã làm sao? Chẳng phải cô cháu gái ruột mà mày thương yêu nhất cũng đang bị tao ȶᏂασ đây à!

Đến lúc đó ông sẽ chính miệng miêu tả lại cặρ √υ' to tròn của cô bé sờ mềm mại như thế nào, còn cái l*и da^ʍ dật chặt khít kia thì mυ'ŧ chặt lấy ông không buông như thế nào, khiến ông không thể kiềm chế mà cắm rồi lại cắm, chọc rồi lại chọc!

Nếu ông nội đang nằm dưới đất của Hiểu Nhu mà biết được có khi cũng phải đội mồ sống dậy.

Thiếu nữ mảnh mai bị ông lão đâm thọc cho thất thần, miệng vô thức mà khóc lóc nỉ non, ngón chân không khống chế được mà co quắp lại, đã đến cực hạn không thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt.

"Đường gia gia... Cháu xin ông, mau bắn đi! Cháu, cháu không chịu nổi nữa... Thật sự cháu chết mất!"

Ông lão lại nở nụ cười độc ác, lật cơ thể không còn chút sức lực của thiếu nữ lại, bắt cô quỳ gối trên mặt ghế cứng lạnh.

Ấn chặt bờ mông trắng mịn của thiếu nữ lại, Trần Phàn lại tiếp tục đâm vào trong thân thể Hiểu Nhu từ phía sau, làm cho Hiểu Nhu nhào về phía trước, chỉ đành bất đắc dĩ ôm lấy lưng ghế lạnh băng kia, nằm sấp trên ghế cắn răng chịu đựng để Đường gia gia gian da^ʍ.

Nhịp nắc của Trần Phàn vẫn mạnh mẽ như cũ, sức của ông lớn đến mức làm cho chiếc ghế dày nặng làm bằng lim kia vang lên kẽo kẹt. Hiểu Nhu lung lay lảo đảo, mặt gỗ vừa cứng vừa lạnh, đầu gối quỳ trên đó đã đỏ ửng cả lên, tương phản với đó là sức nóng hừng hực bên trong âʍ ɦộ và những đợt kɧoáı ©ảʍ liên miên không dứt.

Hiểu Nhu mê say mà tựa vào lưng ghế, bề mặt gỗ lạnh lẽo áp lên gương mặt nóng bỏng của cô khiến cô cảm thấy dễ chịu mà rầm rì.

Tư thế giao hợp tiến vào trong cơ thể phụ nữ từ phía sau như vậy có một cái tên rất kêu, đó là lão hán đẩy xe. Nhìn lại Trần Phàn đang đứng sau lưng thiếu nữ giữ lấy eo cô, ra sức dập tới, thì cảm thấy hình tượng rất chính xác so với cái tên này.

Chỉ với một cái ghế thái sư, Hiểu Nhu đã bị Đường gia gia chơi đùa đến muốn thăng thiên không biết bao nhiêu lần.

Trần Phàn vây cô ở trong lòng ghế, thay đổi đủ loại tư thế, lăn qua lộn lại khiến cô không còn sức để động đậy dù chỉ là một ngón tay, bụng dưới phình trướng đều là chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Đường gia gia. Ước chừng Đường gia gia phải bắn năm lần trong cơ thể cô thì mới mềm xuống hoàn toàn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra ngoài hai bên mép l*и làm cho bắp đùi dính nhoe dính nhoét chất lỏng trắng đυ.c.

Trần Phàn buông Hiểu Nhu ra rồi ngã ngồi trên mặt đất, thở dốc kịch liệt.

Lúc này, tác dụng phụ của việc làʍ t̠ìиɦ quá mức mới hiện ra. Hiện tại eo và chân ông bủn rủn vô lực, muốn cử động cũng không thể, so với làm việc mười ngày còn mệt hơn.

Nhưng ông tuyệt đối không hối hận!

Tục ngữ nói rất đúng, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. So với việc sống nhàm chán qua ngày thì nếu có thể ȶᏂασ tơi bời cháu gái mình, thể hiện được những du͙© vọиɠ u ám đã tích lũy nhiều năm của mình ra thì dù có phải trả một cái giá đắt ông cũng vui vẻ cam lòng.