Đêm nay, tuy rằng Hiểu Nhu không có bị chú mình làm chết ở trên giường nhưng cũng gần như vậy.
Trần Nguy Nga bị cháu gái chủ động mời gọi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ bắn xong lại cứng lên, tham lam không biết đủ, làm một lần rồi lại thêm một lần, giày vò Hiểu Nhu đến mức phải khóc lóc xin tha.
Ngày hôm sau, quả nhiên âʍ ɦộ của Hiểu Nhu lại vừa đỏ vừa sưng, thịt non hồng hào bị kéo ra ngoài như đang lên án sự bạo hành của chú cô.
Hiểu Nhu tức giận ném cái gối vào người chú mình, chú cô biết là do mình không thể kiềm chế mà khiến cháu gái phải chịu vất vả nên cũng mặt dày xin lỗi liên tục.
Bởi vì âʍ ɦộ sưng hơi nghiêm trọng nên Hiểu Nhu trực tiếp hạ lệnh cấm, hai ngày tới chú cô không được chạm vào người cô, cô cần phải nghỉ ngơi dưỡng thương.
Trần Nguy Nga muốn kháng nghị nhưng cũng tự biết mình đuối lý, cho nên không những hắn phải tuân theo mà còn phải cẩn thận dỗ dành người ta. Sau khi cô nhóc này chấp nhận hắn thì tính tình đúng là càng lúc càng ghê gớm.
Tuy rằng âʍ ɦộ lại bị chà đạp thê thảm nhưng Hiểu Nhu cũng nhờ họa được phúc mà trải qua mấy ngày thanh đạm, đến buổi tối đi ngủ cũng ngon hơn. Ăn quá nhiều thịt thì con người cũng sẽ chán.
Nhưng những ngày yên bình ấy cũng phải kết thúc vào cái ngày Trần Phàn tới chơi.
Đã nhiều ngày qua Hiểu Nhu cố ý trốn tránh không đi tìm Đường gia gia.
Ngày đầu tiên, cô bất chấp lời uy hϊếp của Đường gia gia nên vẫn luôn lo lắng bất an. Nhưng mấy ngày sau mà Đường gia gia vẫn không hề có động tĩnh gì nên Hiểu Nhu dần dần yên lòng, cứ coi như chưa từng có sự uy hϊếp.
Nhưng cô không ngờ, vậy mà Trần Phàn lại trực tiếp tìm tới tận cửa.
Hiểu Nhu đang ăn cơm chiều cùng chú thì Trần Phàn tới, Trần Nguy Nga vội vàng chạy ra tiếp đón.
"Sao bác họ lại tới thế ạ?"
"Bác nghe nói Hiểu Nhu về đây nên tới nhìn xem. Cái con bé Hiểu Nhu này, lâu lắm không về rồi, Đường gia gia nhớ muốn chết đi được, thế mà lại không đến thăm ông hả?" Trần Phàn bày ra bộ dạng của một bậc bề trên đầy từ ái nhưng lời nói lại có ý ám chỉ, Hiểu Nhu nghe thấy mà khẽ mím môi.
"Thế thì phải trách cháu, cháu cũng lâu không gặp con bé nên chỉ mải vui mừng mà quên nói với bác." Trần Nguy Nga ngượng ngùng mà giải thích. Đúng là phải trách hắn, Hiểu Nhu vừa về đây đã bị hắn giữ ở trong nhà, làm gì có lúc nào rảnh mà đến nhà bác họ. Bản thân hắn được trải qua những ngày thần tiên nên quên mất chuyện này.
"Bác họ, bác ăn cơm chiều chưa ạ, tới dùng cơm với chúng cháu nhé?" Trần Nguy Nga nói vậy rồi đi vào bếp lấy chén đũa.
Trần Phàn xua tay ngăn hắn lại, "Không cần không cần, bác ăn rồi. Chỉ là bác nghe nói Hiểu Nhu về nên tới gặp thôi."
"Con bé Hiểu Nhu này, sao lại không nói gì thế? Có phải lâu không gặp ông nên quên ông rồi không." Hai mắt Trần Phàn lóe lên ánh sáng nhìn về phía Hiểu Nhu đang ngồi bên bàn ăn không nói lời nào, ánh mắt xâm lược bắn tới như đang dò xét mỗi tấc da thịt lõα ɭồ của cô, khiến Hiểu Nhu nhìn thấy mà da đầu tê dại.
"Haiz, Hiểu Nhu, sao lại vô phép vậy? Còn không mau chào Đường gia gia đi." Trần Nguy Nga trách móc cô.
Hiểu Nhu đành phải không tình nguyện mà chào một tiếng "Đường gia gia ạ".
"Haiz ~" Thấy bộ dạng khuất phục của Hiểu Nhu, Trần Phàn rất hài lòng, ông bước tới nói, "Hiểu Nhu này, nếu không có việc gì thì đừng ở mãi trong nhà, rảnh thì ngày nào đó tới nói chuyện với Đường gia gia nhé. Lão già không có một người để trò chuyện cùng như ông cũng chỉ biết đợi mấy người trẻ tuổi các cháu về làm bạn thôi." Người bạn già của Trần Phàn đã qua đời vì ung thư mười năm trước, hai người con trai và con dâu của ông vì để phát triển sự nghiệp cũng đã chuyển tới thành phố, mang theo cả hai đứa cháu trai, chỉ có ngày lễ ngày tết mới trở về thăm ông, quả thật Trần Phàn là một ông già goá vợ cô đơn.
"Bác nói đúng ạ." Trần Nguy Nga phụ họa, cô nhóc suốt ngày bị hắn giữ ở trong nhà cũng khiến hắn hơi áy náy, tới chơi nhà họ hàng cũng là chuyện tốt. "Hiểu Nhu này, nếu rảnh thì tới nhà Đường gia gia trò chuyện đi, chơi một ván cờ, bầu bạn với ông."
"Dạ..." Hiểu Nhu khó khăn mà trả lời, còn trong lòng thì càng thêm tức giận mà mắng chú mình mấy câu. Đây không phải là đang đẩy cô vào hố lửa à!
Trần Phàn nhìn vẻ mặt không muốn của Hiểu Nhu mà cười ha hả rồi vẫy tay với cô, "Hiểu Nhu này, cháu học đại học thì có nhiều kiến thức, mấy chữ này là có ý gì, cháu xem giúp ông đi."
Hiểu Nhu lê chân bước tới, vừa trông thấy điện thoại của Trần Phàn thì xoẹt một cái sắc mặt tái nhợt đi.
Tuy Trần Phàn đã có tuổi nhưng vẫn là một ông già theo kịp thời đại, dù hai người con trai không ở bên cạnh nhưng về vấn đề tiền bạc thì vẫn chu đáo với ông, bởi vậy Trần Phàn không dùng điện thoại dành cho người già mà dùng điện thoại thông minh.
Giờ phút này, trên màn hình di động của Trần Phàn không hề có chữ gì cả mà là ảnh chụp ba cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, là cô cùng Trần Hổ và Trần Thiết Xuyên.
Cô đã phải rất vất vả để giấu chuyện này đi, không ngờ Trần Phàn lại tới tận cửa uy hϊếp.
"Hử? Cháu cũng không hiểu à?" Trần Phàn ra vẻ kinh ngạc, "Nếu không thì ông cho chú của cháu xem nhé?" Trong lời nói này để lộ ra một sự đắc ý.
"Đâu có ạ." Hiểu Nhu vội vàng ngăn lại, thật vất vả cô mới để việc này trôi qua, làm sao có thể để Trần Phàn vạch trần ra được chứ, cô chỉ có thể căng da đầu mà bịa ra mấy lời lung tung.
"Thì ra là vậy." Trần Phàn ra vẻ gật đầu, ông quay đầu nói với Trần Nguy Nga, "Nhị cẩu này, sáng mai cháu còn phải đi làm đúng không, thế thì để Hiểu Nhu tới chơi cờ với bác nhé, cháu thấy được không?"
Trần Nguy Nga cũng chỉ cho là bác họ nghiện cờ chứ làm sao nghĩ được nhiều, hắn vội vàng đồng ý. Hiểu Nhu kêu rên ở trong lòng.
Sáng ngày hôm sau, trước khi Trần Nguy Nga đi còn dặn dò Hiểu Nhu tới thăm Trần Phàn, Hiểu Nhu máy móc đồng ý. Kể cả hắn không nói thì cô cũng phải đi một chuyến.
Nhìn Trần Nguy Nga rời đi, Hiểu Nhu lại lề mề một lúc mới lê bước đi tới nhà Trần Phàn.
Nhà của Trần Phàn cách không xa nhà của Trần Nguy Nga, từ xa Hiểu Nhu đã thấy bóng dáng ông đứng ở cửa nhìn xung quanh.
Sáng sớm Trần Phàn đã tính toán thời gian ra khỏi nhà của Trần Nguy Nga, rồi ra cửa đứng chờ Hiểu Nhu tới.
Hôm nay Hiểu Nhu mặc một cái váy dài theo phong cách Bohemian, khi đi đường thì bóng dáng lay động thướt tha, làm hai con mắt trông mòn mỏi từ sáng đến giờ của Trần Phàn phát sáng lên. Vốn Hiểu Nhu đã xinh đẹp sẵn lại thêm mấy ngày này luôn bị đàn ông tưới tắm thấm đẫm, tựa như nụ hoa đang bắt đầu nở bung từng cánh, vẫn giữ được vẻ thanh thuần ngây ngô của con gái nhưng lại có thêm chút quyến rũ lẳиɠ ɭơ trưởng thành.
Thấy quả nhiên Hiểu Nhu đã tới, gương mặt đầy nếp nhăn của Trần Phàn lộ ra một nụ cười da^ʍ dật.
"Hiểu Nhu, để ông chờ lâu quá đấy." Hiểu Nhu vừa đi vào cửa thì ngay lập tức Trần Phàn khóa trái cửa lại, hai tay vội vã bế Hiểu Nhu lên, hôn loạn lên gương mặt non mềm của Hiểu Nhu.
Hiểu Nhu lắc lắc đầu, tránh né những cái hôn của Trần Phàn.
Trần Phàn cũng không quan tâm sự né tránh của cô, sau khi hôn lung tung mấy cái ông bắt đầu đi vào việc chính. Ông nhấc tà váy của Hiểu Nhu lên, cúi đầu xuống, chui vào bên dưới lớp váy của Hiểu Nhu.
Lão già ôm lấy mông Hiểu Nhu, há mồm gặm cắn bắp đùi mềm mịn của cô nhóc, chôn mặt vào trong lớp da thịt thơm tho ấy mà dụi dụi, râu trên cằm cọ sát làm làn da non nớt của Hiểu Nhu nổi lên những vết ửng đỏ. Trần Phàn chỉ liếʍ láp hai ba cái đã làm phần đùi trong của Hiểu Nhu dính nhớp đầy nước, ông nuốt một ngụm nước bọt, rốt cuộc không kìm nổi kích động mà vùi mặt vào giữa hai chân Hiểu Nhu.
"Ưʍ... Hưʍ..." Trần Phàn hôn lên nơi riêng tư nhất của Hiểu Nhu qua lớp vải qυầи ɭóŧ, mùi thơm của cơ thể con gái trẻ tuổi lấp đầy khoang mũi ông, ông không nhịn được mà phát ra những tiếng rêи ɾỉ khàn khàn từ cổ họng.
Hai bàn tay của Hiểu Nhu dần dần nắm chặt lại, qυầи ɭóŧ của cô đã bị liếʍ ướt. Cái lưỡi của Đường gia gia khi thì bao trùm toàn bộ mu l*и, khi thì luồn vào trong khe thịt, chọc cả lớp vải mềm vào trong, tiến thêm một bước trong việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ giác quan của cô.
Nhưng trong lòng cô thì thực sự không muốn cam chịu, sự tương phản giữa thân thể và suy nghĩ này sắp làm cô phân liệt.
Trần Phàn không nhịn được nữa, ngón tay như cành cây khô của ông móc lấy mép qυầи ɭóŧ của Hiểu Nhu, kéo nó xuống dưới mông Hiểu Nhu. Thậm chí ông còn vội đến mức không kịp kéo hẳn qυầи ɭóŧ xuống, cứ để nó lơ lửng như vậy mà vươn lưỡi ra, chọc vào khe l*и móc ngoáy khiến cho cơn nứиɠ của Hiểu Nhu bắt đầu được khơi dậy, hai chân mềm nhũn run run.
Hiểu Nhu thật hận cái chiêu này! Bất kể cô có không cam lòng như thế nào thì chỉ cần tấn công vào phía dưới của cô thì cô cũng chỉ có thể mềm nhũn cả người mà nhận thua. Chính vì thế, giờ phút này cô thở hổn hển yếu đuối dựa vào trên cửa, hai chân dạng ra, để cho lão già da^ʍ dê kia tùy ý bú ɭϊếʍ âʍ ɦộ cô.
Đầu lưỡi của Trần Phàn cảm nhận được sự siết chặt của vách thịt non, nước da^ʍ chảy ra ào ạt từ trong động còn thơm ngọt hơn cả mật.
Ông ra sức phát huy ưu thế nhiều kinh nghiệm của mình, lúc thì đâm lưỡi vào trong ngọ ngậy như con rắn, lúc thì rút ra dùng đầu lưỡi gảy gảy, day ấn lên âm hạch của cô nhóc, chỉ dựa vào bản lĩnh của cái lưỡi này đã khiến cho Hiểu Nhu đỏ mặt thở hổn hển, không ngừng chảy nước.
Trần Phàn duỗi thẳng lưỡi rút ra khỏi âʍ ɦộ Hiểu Nhu, mang theo cả dịch nhờn từ bên trong ra ngoài, lại như vẫn còn lưu luyến không dứt, giữa đầu lưỡi và âʍ ɦộ được nối với nhau bằng một sợi nước vô cùng da^ʍ mĩ.
Đột nhiên Đường gia gia đứng lên, ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Nhu mà gặm cắn miệng cô.
Hiểu Nhu ngậm chặt miệng cự tuyệt, Trần Phàn cười lạnh một tiếng, thò tay vào trong váy kéo lôиɠ ʍυ của cô, Hiểu Nhu bị đau phải kêu lên, Trần Phàn liền nhân cơ hội chui vào, xâm chiếm thành công cái miệng nhỏ của cô.
"Ô ô!" Hiểu Nhu chống cự muốn đẩy ông ra.
Trần Phàn dùng sức nặng của toàn thân đè lên Hiểu Nhu, trấn áp sự phản kháng của cô. Ông đứng ở giữa hai chân Hiểu Nhu, nhét căn dươиɠ ѵậŧ đã hoàn toàn cương cứng vào giữa hai bắp đùi của cô nhóc, bắt cô kẹp chặt hai chân lại, tiến hành chân giao.
Đầu lưỡi còn dính nhớp dâʍ ŧᏂủy̠ cuốn lấy lưỡi của Hiểu Nhu, ngậm, mυ'ŧ, rồi lại liếʍ lên hàm răng của cô, để dịch nhầy trên lưỡi ông bôi lên mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô.
Nhấm nháp Hiểu Nhu đến mức mặt đỏ tai hồng, rốt cuộc Trần Phàn cũng thở hổn hển rời khỏi miệng của cô nhóc, đắc ý hỏi cô "Mùi vị nước của chính mình thế nào?" Vừa hỏi ông vừa cọ xát dươиɠ ѵậŧ lên làn da non mềm của cô, tàn nhẫn cọ qua âm hạch đã sưng lên của cô, mỗi lần quét qua khe thịt thì toàn bộ thân gậy đều dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, làm cho phần đùi trong của Hiểu Nhu dính nhoe dính nhoét.
"Nhép... Nhép... Nhép..." Trần Phàn thọc vào rút ra giữa hai chân Hiểu Nhu gây ra tiếng động không nhỏ. Thịt chân mềm mại co dãn cũng không hề thua kém bên trong lỗ l*и, dưới sự bôi trơn của dâʍ ŧᏂủy̠, ông híp mắt lại, hưởng thụ mà thọc vào rút ra.
"Ha ha, nước l*и nhiều đến mức nhỏ thành giọt rồi đây này, còn nhỏ mà đã da^ʍ như vậy, thảo nào mấy người chú bác kia không nhịn nổi phải ȶᏂασ cháu là phải, thế này mà còn không phải da^ʍ phụ thì là gì?" Dươиɠ ѵậŧ của Trần Phàn cọ qua cọ lại giữa hai chân cô, vô cùng mạnh mẽ.
Ông vươn tay sờ ra sau lưng Hiểu Nhu, tìm được khóa của chiếc váy kéo xuống. Rồi lại nhanh chóng cởi bỏ móc cài của áσ ɭóŧ, lột sạch để cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, váy áo rơi rụng đầy đất.
Trần Phàn vội vàng bóp lấy bầu vυ' của Hiểu Nhu, bàn tay gầy guộc sờ lên chỗ mềm mại tươi ngon mọng nước nhất của người phụ nữ, cảm giác nhẵn nhụi căng tròn kia làm ông phát ra từng tiếng cười da^ʍ dật.
Hai bàn tay của Đường gia gia đẩy một cái, ép hai bầu vυ' vào, sát đến mức dường như hai núʍ ѵú nhỏ nhắn cũng dính vào nhau. Trần Phàn cúi đầu, cái lưỡi dày rộng cấp tốc càn quét lên hai điểm, bú ʍúŧ hai núʍ ѵú cùng một lúc làm Hiểu Nhu kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp bội.
Sau đó Trần Phàn lại liếʍ láp lần lượt từng bên thịt vυ', có thể nói là ăn sạch sành sanh cả hai bầu vυ'.
Mà giờ phút này, rốt cuộc thì ông đã hoàn toàn không thể nhịn thêm được nữa.
Thậm chí Trần Phàn còn không chờ kịp tới lúc vào phòng đã kéo Hiểu Nhu, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế thái sư(*) trong phòng khách. Chiếc qυầи ɭóŧ lúc trước mới kéo xuống dưới mông của cô cũng bị lột ra rồi ném sang một bên.
(*)Ghế thái sư:
Mắt cá chân của Hiểu Nhu bị Trần Phàn tóm lấy, tách ra treo lên hai bên tay vịn.
Trần Phàn ấn cổ chân của cô, đè cô ngồi trong lòng ghế, dươиɠ ѵậŧ dính nhoe nhoét dâʍ ɖị©ɧ đập vào bụng dưới của cô, ông di chuyển một chút để qυყ đầυ đặt trước cửa l*и đang chảy nước của cô rồi từ từ nhấn vào.
Hiểu Nhu thấy tình hình đã không thể cứu vãn thì dứt khoát không muốn chống cự nữa. Dù sao Đường gia gia cũng đã già rồi, chắc cũng chẳng được nữa, cô cứ coi như bị chó cắn một cái, nhịn một chút rồi sẽ qua thôi.
Đáng tiếc, Hiểu Nhu không ngờ được rằng, một lão già 60 tuổi như Trần Phàn khi cầm thương ra trận lại không hề thua kém mấy cậu trai trẻ. Dươиɠ ѵậŧ vừa vào động cũng chẳng có gì lưu luyến mà trực tiếp thọc mạnh lút cán, mông bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tiếp, cắm vào vừa mạnh vừa tàn nhẫn, thật sự như muốn ȶᏂασ nát cái l*и của cô.
"A, a, a, a..." Hiểu Nhu bị những cú dập làm cho phải hét lớn lên không ngừng, so sánh với lần đánh lén ngày đó thì hôm nay dươиɠ ѵậŧ của Đường gia gia cứng như một cây gậy sắt, hoàn toàn không có xu hướng sẽ mềm đi chút nào.
"Hô... Hô... Nhóc con, mùi vị dươиɠ ѵậŧ của ông thế nào? Có phải không hề kém so với chú của cháu đúng không?" Trần Phàn ra sức hưởng dụng cái l*и non nớt ngon lành của cô gái nhỏ, nghe thấy cô nhóc hét lên không ngừng thì có cảm giác vô cùng tự hào.
Đã bao nhiêu năm không được ȶᏂασ l*и của đàn bà rồi đây! Trần Phàn kích động suýt chút nữa rơi lệ. Lần trước đánh lén Hiểu Nhu ở trong rừng, ông vừa căng thẳng vừa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên mới ȶᏂασ cô nhóc được một lúc đã không lên được, làm ông tự đấm ngực giậm chân mãi không thôi.
Cho nên, mấy ngày nay Trần Phàn không đi tìm Hiểu Nhu không phải là từ bỏ chuyện uy hϊếp, mà là vì để chuẩn bị cho hôm nay. Ông tự mình vào chợ mua mấy bình rượu thuốc về, bình nào cũng là loại chất lượng tốt. Mỗi tối uống một ly giúp ông tìm lại được cảm giác của tuổi trẻ.
Vì để tránh lỡ như có chuyện, ông còn chuẩn bị cả Viagra.
Trần Phàn thở phì phò mà ra sức cày cấy trên người cô gái nhỏ. Đây đúng là cái l*и tuyệt hảo, là cái l*и của con gái trẻ, là cái l*и của một cô nhóc mới 19 tuổi. Bây giờ ông đã là người bước một chân xuống mồ, đi đâu mà tìm được một cô bé 19 tuổi để cho ông chơi chứ, cho nên hôm nay Trần Phàn nhất định phải ȶᏂασ Hiểu Nhu cho đủ thì thôi, dùng những cơ hội mà mình đã bỏ qua trong quá khứ và sẽ không còn trong tương lai bù lại hết trong một lần này.
Nghe tiếng khóc lóc thê thảm của Hiểu Nhu vì bị mình ȶᏂασ mà Trần Phàn cảm thấy vô cùng hài lòng với sự chuẩn bị lần này.
"Ha ha... Ha ha... Hô... Hô... Hiểu Nhu, dươиɠ ѵậŧ lớn của ông ăn ngon chứ hả... A... Cái l*и da^ʍ này định cắn chết ông hả... Có phải rất yêu dươиɠ ѵậŧ của ông không? Cháu yên tâm, ông thương cháu nhất, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đều sẽ đút cho cháu... Hưʍ... Đút cho cháu đây!"
Trần Phàn vuốt ve hai cẳng chân trắng mịn của Hiểu Nhu, sờ từ bắp đùi cho đến mắt cá chân, cảm giác trơn nhẵn như lụa kia làm ông say mê không thể buông tay, dươиɠ ѵậŧ vẫn "Òm ọp òm ọp" xuyên thủng âʍ ɦộ Hiểu Nhu.
"Ha... A... TᏂασ chết cưng... TᏂασ chết con da^ʍ phụ như cưng... Dụ dỗ chú ruột mình, lại dụ dỗ cả bạn của ba mình, bây giờ thì đang ăn dươиɠ ѵậŧ của ông mình... Đúng là cái l*и da^ʍ dật thèm ȶᏂασ mà..."
"A... A... Cháu... Á... Không, a... Không phải..." Tốc độ cắm rút của Trần Phàn nhanh muốn đòi mạng làm Hiểu Nhu không thể nói được một câu hoàn chỉnh, đầu óc trở nên trống rỗng, cả người đã mềm nhũn thành một bãi bùn, nếu không phải được Trần Phàn giữ lấy, va chạm, thì chỉ sợ là đã trượt xuống khỏi ghế.
"Ha ha ha ha ha." Trần Phàn thấy Hiểu Nhu bị bản thân mình ȶᏂασ cho lộ ra dáng vẻ lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ thì cười to sung sướиɠ, ông áp tới trước đè chặt Hiểu Nhu, dươиɠ ѵậŧ đã phá mở cửa tử ©υиɠ mà đâm thẳng vào trong. Cảm giác đau đớn xen lẫn tê dại làm Hiểu Nhu luống cuống không biết làm thế nào, hai chân cô vô lực mà treo trên tay vịn ghế đong đưa, hai tay thì nắm lấy cánh tay đang bóp chặt bắp đùi cô của Trần Phàn.
"Ha... Ha... Sờ cặρ √υ' bự của cưng nào... Trắng ghê nha..." Trần Phàn nhìn chằm chằm hai bầu vυ' đang nảy lên nảy xuống của Hiểu Nhu, nước miếng cũng sắp chảy cả ra, bàn tay thô ráp ngăm đen bóp lấy hai quả cầu thịt trắng nõn, hình thành sự đối lập giữa hai màu trắng đen, tạo nên sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ với thị giác.
Hiểu Nhu bị đâm chọc đến hoa cả mắt, cô hoàn toàn không ngờ được tinh lực của Trần Phàn lại tốt như vậy, đã được một lúc lâu rồi mà dươиɠ ѵậŧ của ông càng ȶᏂασ lại càng cứng, chơi cho cái âʍ ɦộ của cô cuồn cuộn nước như thủy triều, Hiểu Nhu không ngừng kêu khổ trong lòng, chỉ biết trông mong Đường gia gia có thể bắn nhanh rồi kết thúc sớm một chút.
Trần Phàn véo hai bên vυ' cô, kéo cho gò thịt tròn trịa kia nhô lên cao, ông tăng nhanh tốc độ đâm thọc, chà đạp vách thịt non của Hiểu Nhu thô bạo hơn, vừa thúc hông vừa rầm rì trong cổ họng.
"Ha... A... Càng ngày càng chặt hơn... Đúng là cái l*и ngon mà... Sao đến giờ ông mới ȶᏂασ được cháu vậy nhỉ... Bỏ lỡ bao nhiêu trò vui rồi..."
Những cái nắc hông của Trần Phàn không hề có quy tắc mà chỉ cần làm sao để sướиɠ khoái, ȶᏂασ với tần suất nhanh và mạnh trong thời gian dài khiến sau lưng ông tê dại từ lâu, kɧoáı ©ảʍ giống như dòng điện chạy khắp toàn thân. Ông ỷ vào việc mình có thuốc nên cũng không sợ sau khi bắn sẽ không cương được nữa, ý muốn bắn tinh ập tới, ông tăng tốc độ cắm rút lên, làm phía dưới của Hiểu Nhu phun ra một đợt nước nhiều vô kể, tưới lên toàn thân dươиɠ ѵậŧ làm ông gầm lên, cũng bắn tinh cùng một lúc.
Sau khi cao trào qua đi, thân thể đang kéo căng của Hiểu Nhu trở nên tê liệt, cả người cô run rẩy giống như một con cá đang thiếu nước vì bị đưa lên bờ. Cô mệt lả cả người nằm trên ghế, hai chân mất sức không thể động đậy, giữ nguyên dáng vẻ dạng chân phơi bày lỗ l*и vô cùng dâʍ đãиɠ, cửa l*и mấp máy khép mở, hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ của cô và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Đường gia gia từ từ chảy ra bên ngoài huyệt thịt.