Sau khi ăn xong cơm trưa, Lục thị liền dẫn nhi tử Chu Nguyên về nhà, Chu
Ngọc dắt A Đào đi nghỉ trưa, Lục Định thì nhờ Ngưng Hương đi tìm Lục
Ngôn đang còn giận dỗi trở về ăn cơm, sau khi dỗ nhị đệ xong, hai vợ
chồng Ngưng Hương dẫn bọn nhỏ về tân phòng nghỉ ngơi.
A Mộc và A Nam rất nhanh đã ngủ mất, Ngưng Hương tuy vẫn còn khó chịu
với Lục Thành nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn chui vào chăn của
hắn.
Thân thể không thoải mái đương nhiên sẽ không làm gì.
"Nhị đệ cái nhau với biểu muội sao?" Ngưng Hương dựa ở trong lòng trượng phu, nhỏ giọng hỏi.
Lục Thành gật đầu rồi dùng cằm cọ vào tóc nàng, nhẹ giọng giải thích chuyện năm xưa.
"Nhị đệ cũng có chút quá đáng." Suy nghĩ một chút, Ngưng Hương nói
thẳng lời trong lòng, "Nếu ta là biểu muội thì nhất định cũng sẽ xấu hổ
không muốn đến đây."
Các ô nương da mặt thường rất mỏng.
"Nàng ngoan ngoãn như vậy ai đành lòng đuổi nàng đi, lúc đó ta chỉ ước gì ngày ngày được trói nàng bên cạnh." Lục Thành ôm chặt nàng, cúi đầu
nhìn vào mắt nàng.
Hắn chỉ cần mở miệng là lại dỗ ngon ngọt với nàng, Ngưng Hương lườm
hắn một cái, mắt hạnh của nàng như ngậm nước, Lục Thành động tình nâng
mặt nàng lên hôn. Ngưng Hương ngoan ngoãn để hắn hôn, nhưng một lát sau
khi nàng nghe thấy hô hấp của hắn dần trầm xuống, Ngưng Hương vội vàng
đẩy Lục Thành ra, nhắm mắt lại nói: "Ta thực mệt lắm, cùng ngủ đi."
"Được, cùng ngủ." Lục Thành thương tiếc sợ làm tổn thương nàng, hắn đàng hoàng nằm bên cạnh nàng.
Hai người đều nhắm mắt lại không ai nhúc nhích.
Ngưng Hương không biết đã Lục Thành ngủ chưa, nàng vừa lặng lẽ mở mắt
ra thì bất ngờ đối diện với cặp mắt hoa đào của hắn đang nhìn nàng chằm
chằm. Bốn mắt nhìn nhau, tuy ngượng ngùng nhưng lại rất ngọt ngào, Ngưng Hương đỏ mặt muốn xoay qua chỗ khác thì lại bị cánh tay sắt của Lục
Thành ngăn lại, hắn lưu luyến nhìn nàng chằm chằm, "Nếu chưa ngủ được
chúng ta nói chuyện một lát."
Thật sự là thời thời khắc khắc hắn đều muốn nhìn nàng.
Thân thể Ngưng Hương tuy mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tốt, nàng
cũng không cảm thấy mệt mỏi nhiều nên lại lần nữa nép vào trong ngực
hắn, "Ngày mai chàng phải đi sang vườn trái cây sao?"
"Không, ngày mai là sinh nhật A Nam tròn hai tuổi, sau ngày mai ta lại cùng nàng về nhà mẹ đẻ nên đã sớm xin nghỉ ít hôm." Lục Thành ôm nàng
nói.
Ngưng Hương sau phút ngạc nhiên lập tức lại cảm khái nói: "Đúng vậy,
ta vẫn còn nhớ sinh nhật A Nam là tháng ba, ngày tháng trôi qua thật
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
mau."
Năm ngoái khi A Nam vừa qua một tuổi, nàng đã may cho tiểu tử một cái
hà bao nhỏ, lúc đó A Nam còn liên tục mang theo bên người.
"Vậy tối mai chúng ta làm mì trường thọ ăn nhé." Ngưng Hương cười với Lục Thành.
"Được, cũng để cho chúng ta nếm thử tài nấu nướng của nàng, nhị đệ nấu cơm quả thực ta ăn chán rồi." Lục Thành hết sức mong đợi nhìn nàng.
Đối với tài nấu nướng của mình Ngưng Hương vẫn rất có lòng tin, nàng
không sợ bộc lộ tài năng trước mặt bọn họ, nhưng ngược lại nàng muốn hỏi tình hình ở vườn trái cây của Lục Thành, "Ta thấy mấy ngày nay chàng
vẫn luôn ở nhà, lúc chàng xin nghỉ có phải chỉ cần nói với Lý bá một
tiếng là được hay vẫn phải sang Ngô gia một chuyến? Còn Lý bá thì sao,
ngày ngày ông ấy đều phải ở vườn trái cây canh giữ sao?"
Lục Thành cười nhéo mũi nàng rồi giải thích với nàng: "Sư phụ có hai
đứa con trai, sau khi hai đứa con trai cưới tức phụ liền không hiếu
thuận với ông ấy nữa, chị em dâu cũng thường xuyên gây lộn với nhau, nhà không lúc nào yên tĩnh, sư phụ cảm thấy phiền chán cho nên khi tiết
trời ấm áp ông liền liên tục trốn ở lại vườn trái cây để thanh tĩnh, chỉ có mùa đông mới trở về nhà, ta muốn xin nghỉ thì chỉ cần nói với ông ấy là được. Kỳ thật ở vườn trái cây có lúc bận rộn nhưng cũng có lúc nhàn
hạ, ta từ trước tới giờ chưa bao giờ xin nghỉ, Hương Nhi yên tâm, sau
này ta sẽ cố gắng dành thời gian cho ngươi, không để nàng ở nhà một mình trong phòng ."
Nói xong liền cười hết sức vô lại.
Ngưng Hương trừng mắt nhìn hắn nhưng trong lòng lại thật cao hứng, ai
không hy vọng nam nhân của mình thường xuyên ở bên cạnh mình?
"Lục Thành!"
Trong lúc đang trò chuyện, phía cửa lớn đột nhiên truyền giọng nói gấp gáp quen thuộc, nghe hết sức sốt ruột.
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn về phía Lục Thành.
"Hình như là Nghiêm Kính, nàng cứ nằm đây đi, ta ra xem một chút." Lục Thành thật nhanh chui ra ổ chăn, da thịt toàn thân lộ ra rắn chắc.
Ngoại trừ lần ở trong rừng cây nhỏ thoáng nhìn qua một chút thì đây là
lần đầu tiên Ngưng Hương nhìn thân thể Lục Thành chính diện, nàng xấu hổ đến mức nhanh lập tức nhắm mắt lại.
Trong lòng Lục Thành có việc nên không kịp nhìn thấy tiểu tức phụ
ngượng ngùng, sau khi mặc xong xiêm y hắn liền mở cửa phòng bước thật
nhanh ra ngoài.
Nghiêm Kính đang đứng ở phía nhà cũ, tối hôm qua hắn say rượu ngủ ở
nhà Lục Thành, buổi sáng lại ở Lục gia ăn xong điểm tâm rồi mới đi, bây
giờ lại vội vã quay lại, vừa nhìn thấy Lục Thành liền nói: "Đã xảy ra
chuyện, không phải là ngươi nhờ ta mang bầu rượu sang cho Lý bá sao, ta
vừa về nhà thay y phục rồi đi sang vườn trái cây, tìm một vòng mới thấy
Lý bá nằm trên mặt đất, hẳn là té từ trên cây xuống , cũng không biết
ông đã nằm đó bao lâu rồi, may mắn vẫn còn thở, ta liền vội vàng cõng
ông lên trấn trên mời lang trung."
"Lang trung nói thế nào?" Lục Thành vội vã hỏi, bản lãnh chăm sóc cây
ăn quả của hắn đều là do Lý bá dạy, Lục Thành không chỉ kính trọng sư
phụ mà còn rất quan tâm trưởng bối.
Ánh mắt Nghiêm Kính ảm đạm, rủ mắt nói: "Lang trung, lang trung nói ta kêu Lý gia chuẩn bị hậu sự, nói Lý bá có thể không chịu nổi hết đêm
nay."
Tim Lục Thành ngừng đập một cái, niềm vui sướиɠ hai ngày nay đều đã biến mất.
"Ngươi chờ một chút, ta đi nói với chị dâu ngươi một tiếng rồi lập tức quay lại."
Dù sao nam nhân cũng phải thường xuyên trải qua các loại chuyện lớn
bất ngờ, Lục Thành tuy rất khó chịu nhưng lại rất tỉnh táo, hắn bước
nhanh trở về tân phòng.
Ngưng Hương đoán Nghiêm Kính nhất định có việc gấp mới quay lại, khi
nàng vừa mặc xiêm y bước xuống giường thì Lục Thành cũng vừa đi vào, sắc mặt hắn rất xấu khiến lòng nàng hoảng hốt theo, "Có chuyện gì vậy?"
Lục Thành nhìn lướt qua hai đứa bé đang ngủ trên giường gạch, sau đó
thuật lại câu chuyện đơn giản cho nàng, hắn bước tới tủ quần áo tìm một
cái áo sẫm màu rồi trầm giọng nói: "Nàng cho ta cầm hai lượng bạc, nếu
đêm nay xảy ra chuyện ta cũng không cần phải quay về nhà lần nữa."
Ý tứ chính là đêm nay muốn ở Lý gia.
Sư phụ là sư phụ, sư phụ cũng như cha, hai người vừa mới nhắc tới Lý
bá, bây giờ nghe thấy tin tức này, trong lòng Ngưng Hương cũng rất khó
chịu, nàng lấy túi tiền to của mình cầm ba lượng đưa cho Lục Thành,,
"Mang nhiều một chút."
Lục Thành không cự tuyệt, sau khi ra khỏi phòng hắn chợt quay đầu lại
nói: "Nếu đêm mai ta không về thì sáng mốt ta nhất định cũng sẽ về, nàng đừng gấp."
Cho dù chỉ là bồi nàng về nhà mẹ đẻ hắn cũng phải bồi .
Lúc này Ngưng Hương làm sao so đo chuyện này với hắn, nàng tiễn hắn ra cửa, dặn dò hắn chăm sóc lão nhân gia, không cần lo lắng chuyện trong
nhà.
Thê tử ôn nhu hiền lành, Lục Thành yên tâm đi cùng Nghiêm Kính.
Ngưng Hương đứng ở cửa đưa mắt nhìn bóng lưng trượng phu.
Mới vừa thành thân đại ca liền bỏ lại tẩu tử đi mất, Lục Ngôn rất băn
khoăn , khuyên nhủ: "Tẩu tử quay về phòng đi, chuyện như vậy ai cũng
không ngờ được, chỉ có thể trách ông trời không có mắt mà thôi." Hắn
cũng đã mấy lần tới vườn trái cây, biết rõ Lý bá là người tốt.
Ngưng Hương gật đầu, tâm tình phức tạp tạm biệt hai tiểu thúc rồi trở về nhìn hài tử.
Hai người Lục Định cũng quay về, vừa vào phòng bếp thì hai tỷ muội Chu Ngọc và A Đào cũng từ tây phòng đi ra.
"Tam biểu ca, đại biểu ca có chuyện gì hả?" Chu Ngọc ngáp một cái nhìn chằm chằm Lục Định hỏi, trong mắt dường như không có Lục Ngôn.
Lục Ngôn mấp máy miệng rồi đi thẳng về phía đông phòng, khi đi ngang
qua bể cá đột nhiên hắn cảm thấy khát nước liền múc nước uống.
"A, Lý gia gia chết..." A Đào khϊếp sợ che miệng lại, lần đầu gặp được loại chuyện như vậy, tiểu cô nương có cảm giác giống như đang nằm mơ,
khó khăn tiếp nhận.
Chu Ngọc ngược lại nhớ lại hình ảnh bốn năm trước nàng đi vườn trái
cây, nàng nhìn sang phía đông, thấp giọng nói: "Đại ca đi Lý gia, có thể lại gặp Lý Tú Lan không?"
"Không được phép nhắc đến nàng ta." Lục Ngôn đột nhiên để bầu hồ lô xuống, lạnh giọng trách mắng.
Chu Ngọc theo bản năng muốn cãi lại, nhưng tâm tư xoay chuyển một cái
nàng hiểu ngay vì sao Lục Ngôn tức giận, lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng liền quay về.
Không nên nói như vậy, lỡ biểu tẩu nghe thấy lại hiểu lầm làm sao bây
giờ? Đại biểu ca bộ dáng tốt lại có bản lĩnh, các cô nương công khai
thích huynh ấy rất nhiều, trong đó cũng có Lý Tú Lan tôn nữ của Lý bá là mặt dày nhất, bị đại biểu ca cự tuyệt mấy lần đều không để ý, cuối cùng khi đại biểu ca cưới Phùng cô nương, Lý Tú Lan mới hết hy vọng, trong
cơn tức giận lại đi lập gia đình.
Bây giờ đại biểu ca lại cưới tức phụ, Lý Tú Lan chắc cũng đã trở thành cô nương đã có con, vậy nên cho dù có gặp cũng phải coi như không có
chuyện gì.