Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng

Chương 32

Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Cùng ăn cơm trưa với ông Chu xong, ba người Chu Lẫm phải trở về thành phố Giang ngay.

Trước cổng ngôi nhà tường trắng ngói xám, Chu Lẫm ngồi vào trong ghế lái đầu tiên, ngoài xe, Lâm Nguyệt dắt Phó Nam cùng nhau chào tạm biệt ông Chu.

Ông Chu sờ đầu Phó Nam, yêu thương dặn dò: "Cô giáo dạy học rất cực khổ, Nam Nam phải nghe lời đấy nhé."

Phó Nam lớn tiếng đáp: "Cháu biết rồi ạ!"

Ông Chu mỉm cười mở cửa xe ra hiệu cho bạn học nhỏ lên xe trước, sau đó giống như nói chuyện phiếm với Lâm Nguyệt: "Cháu vừa dạy học vừa phải chăm sóc thằng bé thật không dễ dàng, có phiền phức gì thì cứ việc sai nó làm, đừng ngại. Công việc của nó bận rộn thì còn có bác, khoảng cách cũng không xa, đừng có chuyện gì cũng tự mình làm nhé."

Cuộc nói chuyện giữa hai bố con ít đến đáng thương nhưng ông Chu cũng hỏi thăm được chút tình hình của Lâm Nguyệt từ Phó Nam, biết cô giáo trẻ là người ở huyện khác, sau khi tốt nghiệp đại học thì một thân một mình lên thành phố lớn cố gắng làm việc. Người đàn ông lang bạt ở bên ngoài đã gian khổ lắm rồi, huống chi là một cô gái dịu dàng xinh đẹp, vậy mà thằng con trời đánh của ông lại bận rộn công việc như thế.

Cảnh sát hình sự bảo vệ người dân, giữ gìn an ninh trật tự là trách nhiệm, cũng là vinh quang, nhưng sau lưng sự vinh quang ấy chính là không có thời gian rảnh rỗi dành cho người thân và bạn bè. Khỏe mạnh và lợi hại tới đâu thì lúc người phụ nữ trong nhà cần anh nhất, anh lại không ở bên cạnh được. Lâm Nguyệt còn quá trẻ, suy nghĩ chưa chín chắn, bây giờ đa phần là bị sự đẹp trai của con ông hấp dẫn mà thôi, tương lai khi nếm trải khổ cực rồi có thể sẽ bỏ cuộc giữa chừng.

Hai đứa trẻ có thể lâu dài hay không, ông Chu không muốn can thiệp, nói những lời này với Lâm Nguyệt chỉ là hy vọng ngày nào đó Lâm Nguyệt gặp phải khó khăn, lúc không thể liên lạc được với con trai thì còn có người bác trai này giúp đỡ, không đến nỗi phải lẻ loi một mình, không tìm được ai ở bên cạnh để thương lượng.

"Cháu cảm ơn bác." Ông lão dễ gần như vậy, tuy là nghệ thuật gia nổi tiếng nhưng không kiêu căng chút nào, trái lại thân thiết như trưởng bối trong nhà mình, Lâm Nguyệt cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Lên xe đi."

Đợi Lâm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Phó Nam rồi, ông lão đi tới phía trước cửa sổ ghế lái phụ, khom lưng nhắc nhở đứa con trai cảnh sát: "Về rồi thì cho bố số điện thoại của Lâm Nguyệt."

Chu Lẫm trực tiếp xoay người muốn lấy điện thoại của Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt đưa điện thoại cho anh.

Một tay Chu Lẫm cầm vô lăng, một tay nhanh chóng bấm một dãy số, mấy giây sau, điện thoại của ông lão bên ngoài xe rung lên. Ông Chu vừa cầm điện thoại thì Chu Lẫm lập tức tắt máy, anh trả điện thoại cho Lâm Nguyệt: "Có số rồi đấy, bố lưu lại đi, có việc thì liên hệ, không có việc thì không cần để ý."

Ông Chu mím môi.

Lâm Nguyệt tức giận nhìn Chu Lẫm, trước tiên không để ý đến số điện thoại nữa mà lễ phép khuyên ông Chu về nhà, không cần tiễn nữa, Phó Nam ở bên cạnh cũng lưu luyến vẫy tay với ông Chu.

Chu Lẫm yên lặng chờ đợi, một phút sau mới khởi động xe.

Trở về thành phố Giang mới hơn 3 giờ, Chu Lẫm lái xe tới siêu thị, hai lớn một nhỏ cùng nhau đi mua thức ăn cho hai ngày tới. Siêu thị đông người, Lâm Nguyệt nắm tay Phó Nam đi chọn cá, tất cả không khác với bình thường là bao, chỉ khi tính tiền, Chu Lẫm nhìn Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt cúi đầu cười, không tranh giành với anh nữa.

"Chú Chu, hôm nay có phải tâm trạng của chú rất tốt không ạ?"

Sau khi trở lại xe lần nữa, Chu Lẫm lái xe, Lâm Nguyệt kiểm tra đồ đạc trong túi mua hàng, bất thình lình nghe được câu hỏi của Phó Nam.

Lâm Nguyệt ngẩng đầu, theo bản năng liếc nhìn Chu Lẫm.

Chu Lẫm cũng hơi sửng sốt, nhìn Phó Nam thông qua gương chiếu hậu: "Sao cháu nhìn ra được vậy?"

Phó Nam chỉ vào khóe miệng của mình, nghiêm túc phân tích: "Hôm nay chú cười mấy lần rồi." Trước đây chú Chu không thích cười cho lắm.

Lâm Nguyệt chột dạ tiếp tục kiểm tra túi mua hàng, giả vờ như mấy lần cười của Chu Lẫm không liên quan gì tới mình, nhưng trong đầu lại toàn là khuôn mặt tươi cười của bạn trai mới, lúc tranh mở cửa xe với cô cũng cười, lúc giúp cô lấy đồ gia vị ở trên cao cũng cười, lúc cô kiểm tra hạn sử dụng đồ ăn vặt mua cho Phó Nam, vô tình nhìn thoáng qua, anh cũng đang cười, như có như không, đôi mắt đen không hề che giấu cứ nhìn cô chằm chằm, cười đến nỗi làm cô bối rối không thôi.

Thì ra anh cười rõ ràng đến vậy sao, Phó Nam chú ý tới à?

Cô giáo giả ngu, Chu Lẫm liếc nhìn cô một cái, trả lời Phó Nam: "Ừ."

Tâm trạng chú Chu rất tốt, Phó Nam cũng cười, nghiêng đầu truy hỏi: "Tại sao thế ạ?"

Chu Lẫm trêu cậu bé: "Cháu đoán xem."

Phó Nam chớp chớp mắt, nhớ lại chuyện hai ngày vừa qua thì đột nhiên hiểu ra: "Ông và chú nói chuyện rồi à, ông không giận chú nữa, đúng không ạ?"

Chu Lẫm há miệng, nhìn chằm chằm qua gương chiếu hậu, tóm được cô bạn gái đang cười trộm.

"Không phải." Anh tức giận nói.

Phó Nam sờ đầu, cậu không đoán được nên quay sang hỏi cô giáo: "Cô ơi, cô biết không ạ?"

Mí mắt Lâm Nguyệt nhấc lên, nhìn ống tay áo sơ mi bị xắn lên một nửa của người đàn ông ngồi trên ghế lái, để lộ cánh tay rắn chắc. Rời mắt đi, cô mỉm cười: "Không biết."

Phó Nam hừ một tiếng với chú Chu: "Chú có nói hay không, cháu không đoán nữa đâu."

Chu Lẫm nghĩ thầm, có đoán hay không, không cần cháu biết.

4 giờ rưỡi mới về tới nhà, Lâm Nguyệt vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, sau đó đi tới nhà bếp chuẩn bị nấu cơm. Trước đây Chu Lẫm sẽ cùng Phó Nam ngồi xem TV, bây giờ quan hệ không giống như trước nữa, anh nghênh ngang đi tới bên cạnh bạn gái: "Anh giúp em rửa rau nhé."

Anh đứng quá gần, ánh mắt mờ ám kèm theo giọng điệu trêu chọc càng giống như tới quấy rối hơn, Lâm Nguyệt hơi dịch người ra, nói không cần.

Chu Lẫm không nghe, lấy rau cần tây cô vừa mới lôi ra rồi mang đi rửa.

"Rửa nhiều lần một chút." Không đuổi người được, Lâm Nguyệt không thể làm gì đành nhắc nhở anh.

Ngoài phòng khách, nghe cô giáo và chú Chu ở trong phòng bếp anh một câu em một câu, rốt cuộc Phó Nam cảm thấy có gì đó không đúng, mơ màng nghiêng đầu nhìn thì thấy chú Chu đứng trước bồn rửa, người đàn ông cao lớn đang khom lưng rửa rau, cô giáo đeo tạp dề thái thịt, tiếng dao thái thịt vang lên lách cách. Ánh tà dương chiếu vào khiến gương mặt người đàn ông và người phụ nữ đều trở nên mơ hồ.

Chú Chu và cô giáo cùng nấu cơm rất giống bố mẹ.

Đột nhiên Phó Nam không muốn xem phim hoạt hình nữa, cậu thả điều khiển xuống, chạy tới xem cô giáo thái thịt.

Bạn học nhỏ ở bên cạnh nên Chu Lẫm lập tức trở nên nghiêm túc, phần lớn tâm tư của Lâm Nguyệt đều đặt trên người Phó Nam, chỉ khi thỉnh thoảng mới nhìn Chu Lẫm, giữa hai người như có một ánh lửa nhỏ vô hình xẹt qua. Phó Nam không phát hiện ra, dường như người lớn cũng không nhất định phải nói lý do với Phó Nam nên cứ duy trì như vậy.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Nguyệt chơi hai ván cờ bay với Phó Nam, sau đó giao bạn học nhỏ cho Chu Lẫm, cô về phòng chuẩn bị bài vở.

8 giờ tối, Chu Lẫm tắt TV, muốn Phó Nam đi ngủ.

Phó Nam không chịu phối hợp, giữ chặt ghế sofa không chịu đi: "Không phải 9 giờ mới đi ngủ sao ạ?"

Vẻ mặt Chu Lẫm không cảm xúc: "Chú buồn ngủ rồi."

Phó Nam chu môi: "Vậy chú đi ngủ đi, cháu xem một mình."

Bạn học nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trong suốt trợn tròn lên, vô cùng tỉnh táo, không hề buồn ngủ chút nào.

Chu Lẫm không còn cách nào, đành ném điều khiển cho Phó Nam, anh ngồi lên sofa nghịch điện thoại.

Ban ngày, mỗi người đều có công việc riêng, buổi tối người có bạn gái người có vợ thì không lo mất mặt, bọn đàn ông độc thân rảnh rỗi đến phát chán thì rất thích nhiều chuyện, mà chuyện yêu đương của Chu Lẫm chính là đề tài tám chuyện lớn nhất của đám lưu manh trong đội hình sự, đặc biệt trong đêm dài đằng đẵng đầy lạnh lẽo này, tưởng tượng sự tiến triển của đội trưởng sắt đá và cô giáo xinh đẹp, chẳng lẽ không thú vị à?

Lúc Chu Lẫm mở WeChat ra, vừa đúng lúc Triệu Cữu gửi một tấm hình khổng tước trắng xòe đuôi: "Hôm nay cháu của tôi say mê ngắm khổng tước, các cậu đoán xem tôi nhìn thấy tấm hình này, đầu tiên sẽ nghĩ tới ai nào?"

[Đường đẹp trai]: Ai?

[Triệu Cữu]: Lão đại đó, động vật giống đực tìm bạn đời đều cố gắng thể hiện sự đẹp đẽ hoặc cường tráng của mình, lão đại cũng nên học hỏi một chút đi.

[Đường đẹp trai]: Có lý @Chu Lẫm.

[Triệu Cữu]: Trời ơi! Chết tôi rồi, cậu đợi đấy!

[Thiết Thương Lý]: Ha ha ha ha ha.

[Lưu mắt kính]: Lão đại @Chu Lẫm, em muốn tố cáo với anh, họ Triệu ám chỉ anh là khổng tước xòe đuôi, tự mình đa tình với chị dâu nữa đấy!

Chu Lẫm híp mắt.

[Đường đẹp trai]: Có điều đúng là lão đại nên học hỏi một chút, anh ở trong nhà vệ sinh, lúc chị dâu ra ngoài, anh giả vờ vừa mới giặt đồ xong đi ra, cơ bụng của lão đại chúng ta, chị dâu nhìn thấy mà còn không chảy máu mũi được sao?

[Triệu Cữu]: @Chu Lẫm.

[Thiết Thương Lý]: Ha ha ha ha ha.

[Đường đẹp trai]: Cậu nhóc, cứ việc tag đi, ông đây sợ cậu à? Đừng quên là ai khơi mào trước đấy!

Lưu mắt kính im lặng gửi tới một tấm hình, trong tấm hình, Đường đẹp trai cúi người chống đẩy, mồ hôi đầm đìa, tuy không lộ mặt nhưng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đau khổ nhe răng nhếch miệng của anh ta. Chu Lẫm mặc quần áo đen thoải mái ngồi trên lưng Đường đẹp trai, một tay cầm di động, tay còn lại cầm điếu thuốc, giống như dưới mông là ghế sofa của nhà anh vậy.

[Thiết Thương Lý]: Mẹ nó, lão đại trong tấm này thật là đẹp trai quá đi!

[Triệu Cữu]: Lưu lại đi, đợi chị dâu vào nhóm rồi gửi cho chị dâu xem.

[Đường đẹp trai]: Đấu hình chứ gì, mấy người chờ đấy!

Tiếp đó, bọn đàn ông độc thân bắt đầu đấu hình, toàn là mấy tấm hình dìm của đồng nghiệp.

Hành động ấu trĩ như thế, Chu Lẫm rất khinh thường, anh trượt màn hình thì nhìn thấy ánh trăng nhỏ của anh, bầu trời màu xanh, ánh trăng lưỡi liềm cong lên như lưỡi câu, dụ dỗ người ta đi tìm. Chu Lẫm gõ chữ: "Còn đang chuẩn bị bài hả?"

[Ánh trăng nhỏ]: Vâng, sao thế anh?

Chu Lẫm nhíu mày: "Ngày nào cũng chuẩn bị bài, có được tăng lương không?"

[Ánh trăng nhỏ]: Không, cô giáo thì vốn nên chuẩn bị bài mà.

Chu Lẫm không hiểu: "Toán lớp một còn phải chuẩn bị bài sao?"

[Ánh trăng nhỏ]: Chúng ta thì cảm thấy đơn giản, mấy đứa nhỏ lớp một thì mới học toán thôi, muốn dạy cho tốt phải chuẩn bị bài trước.

Xuyên qua chữ viết giống như nhìn thấy gương mặt dịu dàng của cô, Chu Lẫm mỉm cười, không quấy rầy cô nữa: "Ngủ sớm đi."

[Ánh trăng nhỏ]: Vâng, anh cũng vậy nhé.

Chu Lẫm đóng khung chat lại, trong nhóm WeChat vẫn đang đấu hình, đều là người lớn cả rồi mà còn ấu trĩ hơn cả học sinh tiểu học. Chu Lẫm không muốn xem, màn hình trượt qua trượt lại, cuối cùng lại mở khung chat với Lâm Nguyệt ra. Thấy ảnh đại diện của hai người, một bầu trời đen kịt và một ánh trăng sáng, trong lòng Chu Lẫm hơi dao động, anh mở trình duyệt ra tìm hình ảnh.

Trong nhóm WeChat, Đường đẹp trai nói một câu kết thúc cuộc đấu hình: “Lão đại mà không ra tay thì em sẽ chính thức theo đuổi chị dâu đấy!”

[Lưu mắt kính]: Đây mới là dũng sĩ chân chính của đội hình sự chúng ta! @Chu Lẫm.

[Chu Lẫm]: Vừa mới tắm xong, giờ mới đi ra, lại nói gì tôi à?

Đường đẹp trai vội vàng biến mất.

[Chu Lẫm]: Không có chuyện gì thì tôi đi đây.

[Đường đẹp trai]: Đừng mà lão đại, anh và chị dâu thế nào rồi?

Chu Lẫm không lên tiếng.

Lưu kính mắt tổ giám định đột nhiên gửi một tấm hình, đặc biệt dùng một vòng tròn đỏ đánh dấu: "Nhìn đi, lão đại đổi ảnh đại diện rồi, có mặt trăng này!"

[Đường đẹp trai]: What the fuck, chị dâu bị lão đại theo đuổi được rồi à?

[Thiết Thương Lý]: Lão đại đang sướиɠ đến phát điên, cậu nói xem?

[Triệu Cữu]: Công lý ở đâu, lão đại có bạn gái rồi, tôi vẫn còn độc thân này!

[Lưu mắt kính]: Đợi đã, tôi cũng bổ sung thêm một ánh trăng vào ảnh đại diện của tôi, ai mà không có ánh trăng chứ.

Chưa đầy hai phút sau, ảnh đại diện của bốn người đều giống hệt Chu Lẫm.

Chu Lẫm tắt nhóm chat rồi gửi tin nhắn cho Lâm Nguyệt: "Chuẩn bị bài xong thì nhớ nói với anh một tiếng."

[Ánh trăng nhỏ]: Vâng.

Tốc độ trả lời rõ ràng rất chậm, không biết đã phát hiện ra anh thay đổi ảnh đại diện chưa, hay là tưởng tượng ra tình hình sau khi chuẩn bị bài xong.