Tôi gật đầy dịu dàng:
- Ờ, Duyên chính là nàng công chúa trong truyện, còn thằng Lợi là chàng chăn ngựa…
Bị sự bất ngờ tóm lấy, nhỏ Duyên thốt nhiên thẫn thờ. Nó cúi mặt xuống, mê man lẩm bẩm với chính mình, trông nó như người đang lạc giữa mớ ý nghĩ rối bời:
- Nàng công chúa… chàng chăn ngựa…
Tự nhiên tôi thì thầm, như lây tâm trạng của nhỏ Duyên:
- Hoa bông tai, hoa móng tay… cũng ở trong vườn nhà Duyên.
Như người mộng du, nhỏ Duyên lại lặp lại một cách máy móc: - Hoa bông tai… hoa móng tay…
Thằng Sơn đại ngu (hay đại ác?) thình lình vọt miệng:
- Cả cái giếng nữa. Cái giếng mà Lợi bị tai nạn chính là cái giếng mà nàng công chúa và chàng chăn ngựa đã êm đềm soi bóng bên nhau…
Câu nói của thằng Sơn khiến nhỏ Duyên rung người một cái. Có lẽ một cảm xúc gì đó vừa bùng nổ trong nó khiến nó như đột ngột rơi thẳng vào một tâm trạng không rõ là tốt hay xấu nhưng chắc chắn rất mãnh liệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước những cặp mắt trố lên của bọn tôi, nhỏ Duyên “a” lên một tiếng rồi không một dấu hiệu báo trước, nó thình lình quay người chạy ngược lại, hết sức kích động, hai tay ôm cứng lấy đầu như thể trong óc nó đang có một bầy ong khiêu vũ.
*
* *
- Chạy vào xem đi!
Thằng Hòa đề nghị, nhìn mặt không rõ nó lo lắng hay háo hức.
Thọ nhìn Hòa qua khóe mắt, hừ mũi:
- Xem gì?
- Xem nhỏ Duyên đang làm gì? – Hòa vừa nói vừa liếʍ môi, trông như nó đang nói về một thứ ăn được.
- Khỏi! – Thọ nhún vai- Không vào xem tao tao cũng biết nhỏ Duyên đang nắm tay thằng Lợi.
Tôi gật gù:
- Cũng có thể nó đang gục đầu lên ngực thằng này khóc rưng rức.
Khi tôi nói như vậy tôi không hề nghi ngờ gì về phỏng đoán của mình. Ngày hôm nay nhỏ Duyên đã bị nhấn chìm dưới bao nhiêu cung bậc cảm xúc: hối hận, dày vò, bi thương, ngỡ ngàng, ray rứt (có lẽ có cả yêu thương nữa), những cảm xúc mà người khác có khi cả đời mới trải qua hết. Nó đã hiểu lầm về thằng Lợi, đã đối xử với thằng này chắc là rất tệ (thậm chí khi thấy ba nó xử tệ với Lợi nó càng quyết xử tệ hơn vì cho rằng hai người này đang đóng kịch). Thêm vào đó, chính sự bất cẩn của nó mà Lợi đứt hai ngón chân – một tai nạn thương tâm và là một mất mát không gì bù đắp nổi.
Rồi liền sau đó, chỉ không tới một ngày, nó bất ngờ phát hiện Lợi không phải là con rơi của ba nó, mà chỉ là một đứa bé mồ côi được ba nó đem về để gánh giúp việc nặng nhọc. chỉ vậy thôi, nhỏ Duyên chắc hẳn đã rất mủi lòng, đã tự lên án mình thậm tệ rồi. Đằng này nó càng bàng hoàng khi biết được thằng Lợi khốn khổ kia chính là tác giả truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua là thiên truyện mà nó đặc biệt yêu thích, hơn nữa thần tượng của nó viết ra tác phẩm tuyệt vời này là cho nó và vì nó… .
-Chà, – tôi nói, giọng cảm khái, vẫn chưa thoát khỏi ý nghĩa miên man trong đầu – dù sao thì sự hy sinh của thằng Lợi cuối cùng cũng được đền đáp.
Tôi thở hắt ra:
- Tao nghĩ vậy
- Ước gì tao cũng được như thằng Lợi! – Sơn đưa tay gãi cổ – Tao sẵn sang mất tới ba ngón chân để được nhỏ Nguyệt để ý đến tao!
- Nói dóc đi! – Thọ nhếch mép – Mày mà chịu mất một ngón chân út thôi là tao đi đầu xuống đất liền!
Hòa vẫn chưa hết hiếu kỳ:
- Vào xem đi! - Xem xem cái gì! Về!
Thọ nạt, rồi không đợi Hòa nài nỉ, nó quay mình đi thằng ra bãi gửi xe.
Tôi lật đật chạy theo Thọ:
- Còn số tiền lãi bán báo thì sao hở mày? Đợi thằng Lợi lành vết thương tụi mình rủ nó đi ăn hả?
- Ăn uống gì nữa! – Thọ gạt ngang – Để sáng mai lên trường tao bảo Hạt Dưa đưa hết số tiền cho nhỏ Duyên, phụ với nhà nó lo thuốc men cho thằng Lợi.
Thằng Hòa là đứa dai như đỉa. Khi cả bọn ra tới cổng, nó đã leo lên xe ngồi sau lưng rồi, còn phì phò thở vào tai tôi:
- Tụi mình chạy vòng vòng lát qua lại đây nghe mày!
Tôi ngạc nhiên:
- Chi vậy? Mày bỏ quên cái gì hả?
Câu trả lời của nó làm tôi muốn xỉu:
- Không! Vào xem nhỏ Duyên đang làm gì.
*
* *
Dĩ nhiên tôi đã không quay lại bệnh viện theo lời đề nghị dai nhách của thằng Hòa. Tối chở nó về nhà tôi. Xong, quẳng có ở trước sân, tôi xách xe chạy tới tiệm thuốc bắc Xuân Lan Đường. Tôi muốn gặp cô Hiền và cô Mười, nói cho hai cô biết văn sĩ Mã Phú là ai. Nhỏ Duyên đã biết sự thật rồi, bí mật đó không cần giấu giếm nữa.
Tôi không rủ thằng Hòa đi theo vì muốn kịp quay về trả xe cho ba tôi trước khi ông thức dậy.
Cô Hiền và cô Mười thấy tôi đến vào đầu giờ chiều, lại đi một mình, liền tròn mắt:
- Có chuyện gì vậy em?
- Dạ em tới để nói cho hai cô biết Mã Phú là bạn Lưu Thanh Lợi ạ.
- Ôi! – Cô Hiền kêu lên ngạc nhiên – Là em Lợi mới vô lớp ta hồi giữa năm à? Cô bất ngờ quá!
Cô Mười cười với tôi bằng cả miệng lẫn mắt:
- Sao em không dẫn bạn Lợi tới chơi cho cô biết mặt?
- Thưa cô bạn Lợi đang nằm trong bệnh viện ạ.
Vừa dứt câu, thấy mặt hai cô giáo thoáng biến sắc, tôi liền nói dối:
- Dạ, bạn ấy chỉ bị trầy chân thôi, cô. Bạn ấy múc nước bị trươt té trên thành giếng.
Cô Hiền thở phào:
- Em làm cô hết hồn. để chiều nay cô và cô Mười vào thăm em lợi.
- Lát nữa bạn Lợi xuất viện rồi cô ơi!
Tôi lại lật đật vọt miệng, và lại nói dối. Tôi biết chắc nếu để cô gặp thằng Lợi và nhỏ Duyên đang trong bện viện, mọi chuyện sẽ vỡ lở tung tóe.
Dĩ nhiên ngay sau khi nói câu thứ hai, tôi lập tức cáo từ, một phần tôi gấp về, phần khác tôi biết nếu tôi còn nấn ná thế nào tôi cũng sẽ nói dối câu thứ ba, thứ tư… Mà tôi thì không muốn tiếp tục nói dối, không phải vì sợ lương tâm cắn rứt, mà sợ bị cô Hiền và cô Mười phát hiện.
Tôi về tới nhà, nghe bụng réo òng ọc mới nhớ mình chưa ăn trưa. Nếu không có hai tô mì dằn bụng lúc ở thành phố, chắc tôi không đủ sức chạy loăng quăng từ nãy tới giờ.
Nhớ ra thằng Hòa chưa ăn, tôi tính rủ nó xuống bếp lục cơm nguội nhưng không thấy nó đâu. Tôi đành một mình lò dò xuống nhà dưới mò mẫm thức ăn, bới một tô cơm đầy, chất thêm mấy con tôm rang rồi vòng qua của bếp tính ra sau hè ngồi ăn át.
Nhưng vừa thò đâu ra khỏi cửa bếp, tôi chợt khựng lại.
Tôi thấy thằng Hòa.
Nó đang ngồi sau hè, trên chiếc ghế thấp mẹ tôi vẫn ngồi xắt chuối và đang ôm khư khư cái gì đó trong tay, đầu gằm xuống như đang ngủ gục.
Thoạt đầu tôi tưởng nó cũng bới cơm ra sau hè ngồi ăn như tôi nhưng ngay lập tức tôi biết là mình nhầm: tư thế của nó không phải tư thế của người ngồi ăn, cách nó ôm cái tô vào bụng (nếu như đó là cái tô) rất giống cái của người khác đang giữ một hòm vàng lúc nàu cũng nơm nớp lo sợ người khác giật mất.
- Mày làm gì đó Hòa?
Tôi hỏi lớn, sau khi cân nhắc và bưng tô cơm bước lại phía nó.
Nếu như thi sĩ Trầm Mặc Tử có lần nào đó bị điếc đột xuất thì đó chính là lúc này. Thậm chí tôi nói to đến mức tôi nghĩ người điếc cũng phải giật mình, nhưng thằng Hòa chẳng nhúc nhích mảy may.
Kể cả khi tôi đến sát bên nó, ngồi chổm hổm ngay trước mặt nó và cố ý đυ.ng mạnh vào chân nó, thằng Hòa cũng không buồn ngẩng đầu lên.
Tôi căng mắt nhìn, thấy cái nó đang ôm chặt trong tay là một hộp sắt tây, loại hộp đựng bánh bích-quy.
- Mày ôm cái hộp gì thế?
Tôi cao giọng hỏi, không tin là nó đã chết.
Lần này như để chứng minh là tôi nghĩ đúng. Hòa ngọ nguậy đầu và từ từ ngước mặt lên, nói chính xác là làm tôi phát hoảng bằng cách chìa vào mắt tôi một gương mặt như của ai, thiểu não, nhàu nhò, trắng bệch như một bức tường vừa bị quét vôi, và khinh hãi nhất là