Lá Nằm Trong Lá

Chương 30

- Ôi, tuyệt quá!

Lợi reo lên, tôi thấy rõ sắc hồng đang quay trở lại trên hai gò má nhợt nhạt của nó. Lần này thì Lợi muốn ngồi lên thật, nó chỏi hai khuỷu tay xuống giường nhưng Thọ đã đặt tay lên ngực Lợi:

- Mày nằm nghỉ đi! Ngồn dậy làm gì!

Hòa giơ ngón tay cái lên:

- Nếu nghe tin này, mày còn nhảy bắn lên nữa!

- Tin gì? – Lợi nôn nao hỏi, mắt xoáy vào mặt Hòa,

- Hồi sáng tụi học trò trong thành phố hỏi thăm Mã Phú quá trời! – Hòa vừa nói vừa hào hứng vung tay – Nghe tới truyện của mày là tụi nó nhao nhao lên! Xí Muội đóng vai Mã Phú tặng chữ ký đến toát mồ hôi luôn.

Thằng Hòa nói nhanh quá, nó tuôn một lèo khiến bọn tôi không đứa nào ngăn nó kịp, kể cả đứa đứng sát rạt bên nó là thằng Thọ.

Nói xong, nhìn bộ mặt méo xệch của bọn tôi, Hòa lập tức nhận ra tai họa.

Ở trên giường, mặt thằng Lợi cũng như bị ai kéo lệch đi, bây giờ thì bộ mặt của nó đúng là bộ mặt ủ dột của một người bệnh.

Nhưng tất cả bộ mặt biến dạng đó vẫn không thấm tháp gì so với gương mặt của nhỏ Duyên.

Như thể trông thấy một con voi dưới gầm giường, mắt nó chữ O môi nó chữ A và với gương mặt toàn chữ là chữ như thế nó vẫn không thốt ra được tiếng nào. Trông nó như người bị á khẩu, các cơ mặt đột ngột đông cứng lại, đó là gương mặt không thể nhầm được của người hoàn toàn mất hết cảm giác.

Bọn tôi, kể cả đứa mồm mép nhất là thằng Thọ, cũng không biết phải nói gì hay làm gì trong lúc đó ngoài việc hết đưa mắt sang thằng Lợi lại nhìn sang nhỏ Duyên rồi lại bối rối nhìn nhau.

Cuối cùng, không ai bảo ai bọn tôi quay mình rón rén đi ra cửa, như cố chạy trốn cái sự thật thằng Lợi đã giấu giếm một cách khó khăn và thằng Hòa vừa phơi bày một cách dễ dàng, nhất là bọn tôi không đủ can đảm nhìn gương mặt ngơ ngác đến tội của nhỏ Duyên đang chìa ra như một lời trách móc.

Nhỏ Duyên bắt kịp bọn tôi khi cả bọn vừa đi đến cuối hành lang và chuẩn bị băng ngang sân để ra bãi gửi xe.

Không đứa nào nghĩ nhỏ Duyên sẽ đuổi theo nên cả bọn giật thót người khi nghe tiếng gọi bất thần vọng tới từ sau lưng:

- Các anh ơi!

Thoạt đầu bọn tôi cũng không tin đó là tiếng gọi của nhỏ Duyên vì ba tiếng “Các anh ơi” dịu dàng kia có vẻ như không phải phát ra từ đôi môi quen thuộc phát những từ chát chúa.

- Có chuyện gì vậy… Duyên?

Thọ ấp úng hỏi khi nhỏ Duyên tới gần, hơi lúng túng về cách xưng hô nhưng nó quyết định không tiếp tục vờ làm như không biết tên con nhỏ này nữa.

Khi nãy anh Lợi giấu tụi anh đó. Ảnh bị thương nặng lắm! – Nhỏ Duyên buồn bã nói, không để ý đến thái độ của Thọ.

- Nó bị dập xương phải không? – Tôi nhíu mày – Nếu bó bột một thời gian…

Nhỏ Duyên cắt ngang lời tôi, nhưng khi nó nói thì giống như nó đang nặn ra từng từ một như người ta nặn kem ra khỏi ống: - Anh Lợi bị… đứt… ngón chân cái và… ngón chân trỏ…

Trong một giây tôi có cảm giác ai đó vừa quất roi lên lưng tôi.

- Cái gì? – Thọ gần như ré lên – Đứt một lúc hai ngón chân kia à? - Làm sao như thế được? – Thằng Hòa trán nhăn tít – Bị một cái gàu rơi phải, cho dù cái gàu đầy nước thì cũng không đến mức…

Lúc đó anh Lợi đang ở… dưới đáy giếng… – Nhỏ Duyên giải thích, giọng nó đột nhiên yếu ớt, không còn chút hơi sức, giống như là nó sẽ ngã lăn ra ngay khi nói hết câu.

Và nếu như nó không ngã ra là vì cái cách bọn tôi đang chìa những bộ mặt ngơ ngác vào mắt nó cho biết là bọn tôi vẫn chưa hiểu tại sao thằng Lợi lại đứng dưới đáy giếng và đứng dưới đáy giếng tại sao lại bị cái gàu rơi nhằm và xén đứt hai ngón chân.

- Ba em kêu anh Lợi leo xuống giếng…

Nhỏ Duyên cắn môi và khi nó nói tiếp thì bọn tôi mới biết là mấy hôm nay giếng nhà nó cạn nước, ba nhỏ Duyên sai thằng Lợi vét giếng. Tôi từng xem thợ vét giếng ở quê tôi. Những người này cũng chính là thợ đào giếng. Họ trèo xuống giếng bằng cách vừa bám chân vào thành giếng vừa đu dây thừng do một người đứng trên thành giếng bặm môi giữ, một đầu dây quấn vào gốc mít hoặc gốc ổi cạnh đó để khỏi tuột.

Giếng đá nhà nhỏ Duyên bọn tôi thấy hôm nọ là giếng có tay quay. Nhỏ Duyên bảo sáng nay thằng Lợi bám dây gàu, nó đứng phía trên ghì tay quay cho Lợi xuống từ từ. Khi nào Lợi nhặt đất đá dưới lòng giếng bỏ vào gàu thì giật dây thừng ra hiệu cho nhỏ Duyên kéo lên.

Ba lần đầu suôn sẻ, tới lần thứ tư nhỏ Duyên kéo gàu lên tới thành giếng chả hiểu lơ đãng thế nào lại để tuột tay quay. Vừa nhận ra tai họa, nó điếng hồn chỉ kịp thét lên một tiếng thất thanh, chiếc gàu chở đầy đất đá rơi vùn vụt xuống phía dưới.

Nhỏ Duyên bảo lúc đó nó nhắm tịt mắt lại, tay chân rụng rời, trong óc nó mường tượng đến cảnh chiếc gàu rơi trúng đầu thằng Lợi. Chiếc gàu nặng như thế, lao xuống từ độ cao như thế, nếu rơi trúng đầu chắc không một ai thoát chết. Khi run run thuật lại tình huống đó, mặt nhỏ Duyên tái xanh còn bọn tôi mặc dù đã biết thằng Lợi may mắn sống sót, vẫn thấy lạnh toát sống lưng, trên đầu tóc gáy còn dựng đứng cả lên.

Thằng Sơn mặt mày thất thần, buột miệng một câu ngô nghê:

- Thế… thế… không trúng à…

Hóa ra không phải chiếc gàu né thằng Lợi mà thằng Lợi né chiếc gàu. Đang loay hoay dưới lòng giếng, chợt nghe tiếng thét l*иg lộng của nhỏ Duyên ở trên đầu, như có linh tính mách bảo nó hấp tấp đứng thẳng người lên và áp sát lưng vào thành giếng. Lợi kể lại với nhỏ Duyên là lúc đó nó nghe tiếng “uỳnh” một tiếng như trời sập, trái tim muốn văng ra ngoài, người suýt nữa ngất đi. Ngay cả hai ngón chân của nó bị chiếc gàu xén đứt, nó cũng không hay biết.

Khi Lợi đu dây gàu cho nhỏ Duyên kéo lên và một lần nữa con nhỏ này thét lên bài hãi khi thấy máu từ bàn chân Lợi chảy ra như suối, Lợi vẫn chẳng có cảm giác gì. Chỉ đến khi được đưa tới bệnh viện, được chích thuốc, cầm máu và băng bó xong, nó mới nghe đau. Chắc là đau lắm, nhưng ảnh nói với em là chỉ như kiến cắn thôi! Nhỏ Duyên nói như khóc và có lẽ nó khóc thật khi bọn tôi thấy mắt nó ngân ngấn nước.

- Thế Duyên có biết Lợi không phải là con riêng của ba Duyên không? – Tôi buột miệng hỏi, chính tôi cũng không biết tại sao tôi lại hỏi điều đó trong lúc này.

Nhưng nhỏ Duyên không hề sửng sốt, cũng không thắc mắc tại sao tôi lại biết rõ chuyện gia đình nó. Nó đáp, giọng buồn buồn:

- Em mới biết sáng nay. Sau khi xảy ra tai nạn thì ba em tự động nói cho em biết.

Thằng Sơn đột nhiên nói một câu đại ngu:

- Chắc tại ba Duyên tưởng Duyên muốn “ám sát” thằng Lợi!

Thằng Sơn nói ngu vì có thể ba nhỏ Duyên cho rằng như thế thật, rằng con gái ông tưởng thằng Lợi là đứa con riêng được ông đem về thừa kế gia tài nên đã cố tình để tuột tay quay, nhưng trước mặt nhỏ Duyên mà nói huỵch toẹt ra như thế có khác nào xát muối vào vết thương lòng của đứa con gái đang sụt sịt nãy giờ.

Thọ trừng mắt nhìn Sơn, chắc định quát thằng này nhưng ngỏ Duyên đã nghẹn ngào lên tiếng:

- Trước đây em có hiểu lầm, em không nhìn mặt anh Lợi nhưng em không bao giờ cố ý hại ảnh.

- Đặc biệt khi em đã biết Lợi là Mã Phú?

Thằng Sơn lại nói, tôi chẳng rõ đó là câu hỏi hay câu châm chọc vì thái độ của thằng này khiến tôi ngờ rằng nó vẫn chưa nguôi ấm ức về cách tiếp đón lạnh nhạt của nhỏ Duyên dành cho nó (và tôi) hôm nào.

Tôi đành phải mở miệng, bằng giọng nói nhẹ nhàng tôi cố lại câu chuyện đến đề tài mà tôi tin là sẽ đem lại sự dễ chịu cho người nghe:

- Truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua là Lợi viết tặng Duyên đấy!

- Viết tặng em? – nhỏ Duyên mở to mắt nhìn tôi, tiết lộ của tôi làm nó ngẩn ngơ đến mức nó quên mất viền mắt nó đang đỏ hoe.