Lục Chi

Chương 15: "Bảo bảo ngoan, anh thương em nhất." (Hơi H) ❄

Editor: Cindy

Lục Chi khóc như lê hoa đái vũ*, yếu đuối làm nũng xin tha.

* Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật lớn tầng tầng lớp lớp đánh úp, đột kích trái tim Lục Chi. Cái tay Lục Dục Chi đang xoa nắn hoa hạch, đột nhiên nhanh chóng run rẩy, gần như muốn ngắt hái viên ngọc trai đó xuống.

Đầu óc Lục Chi chỉ còn một mảnh hỗn loạn, hai mắt đẫm lệ mờ mịt, ánh mắt tựa như thấy được pháo hoa rực rỡ, trước mắt tìиɧ ɖu͙© chi phối nở rộ, mồi lửa thêu rụi tứ chi, bùng cháy một chút. Cả người Lục Chi kịch liệt run rẩy, đôi tay vô lực nắm lấy quần áo người đàn ông.

Mắt thấy cô sắp leo tới đỉnh núi tìиɧ ɖu͙©, du͙© vọиɠ mãnh liệt trong cơ thể sắp phun ra, Lục Dục Chi trong phút chốc rút tay.

"Ô ô ô... Ca ca hư..." Kɧoáı ©ảʍ đột nhiên biến mất, Lục Chi không thể tin tưởng nhìn người đàn ông, đôi mắt ngập nước, dính đầy khát vọng.

Viên ngọc trai mới vừa rồi còn bị người đàn ông dùng mọi cách chà đạp, giờ phút này trống rỗng ló đầu ra, Lục Chi uốn éo cơ thể cọ xát thân thể Lục Dục Chi, kêu hắn giúp cô loại bỏ ngứa ngáy khó chịu này. Môi anh đào phun ra hờn dỗi, cách lớp quần áo véo da thịt người đàn ông.

"A, bảo bảo ngoan, anh thương em nhất." Lục Dục Chi nhìn dáng vẻ dục cầu bất mãn* của cô gái nhỏ, bộ dạng nũng nịu cầu khẩn hắn yêu thương, cười khẽ, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, quấn lấy cái lưỡi trong miệng, nhảy múa dây dưa tạo ra không ít nước bọt ngọt ngào.

* Dục cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tìиɧ ɖu͙© không được thỏa mãn.

Hoa huyệt ướt nhẹp, tùy tiện rộng mở về phía hắn, hoa huyệt bao bọc ẩn giấu một lỗ nhỏ u cốc, đóng đóng mở mở co rút lại, nhả ra mật dịch, dính sang lớp lôиɠ ʍυ thưa thớt xung quanh, chất lỏng trong suốt sáng lấp lánh.

Lục Dục Chi cúi đầu liếʍ mυ'ŧ mật dịch, mới đầu chỉ là duỗi lưỡi cuốn lấy vài giọt nước ở hoa môi, rồi sau đó đột nhiên nhắm ngay lỗ nhỏ đang khép mở mạnh mẽ mυ'ŧ vào, toàn bộ chất lỏng chảy vào miệng hắn.

Nơi mẫn cảm bị đầu lưỡi ướŧ áŧ liếʍ mυ'ŧ, Lục Chi sảng khoái ngẩng đầu, duỗi thẳng lưng, duỗi thẳng mu bàn chân, ngón chân nhỏ tròn co quắp.

Một tia ánh sáng trắng lóe lên trong đại não, mật dịch ào ạt từ trong cơ thể tiết ra, gieo rắc vào trong môi lưỡi chưa hề thối lui của người đàn ông.

Lục Chi thất thần thở hổn hển, chất lỏng cao trào tràn lan. Tinh thần cảm thấy thỏa mãn cực kỳ, nhưng ngược lại thân thể mệt mỏi không chịu được.

Lục Dục Chi uống nuốt tất cả mật dịch của cô gái nhỏ vào trong bụng, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn bộ dạng cả người xụi lơ của Lục Chi, bật cười thành tiếng.

Ôm cô gái nhỏ vào trong phòng tắm, rửa sạch cơ thể cho cô, thay đổi bộ đồ lót ren giống y đúc, mặc váy ngủ, đặt cô vào trong chăn ấm.

Lục Chi mệt mỏi nên sớm đã ngủ mê man rồi, hô hấp đều đặn, bộ ngực theo quy luật lúc lên lúc xuống, khuôn mặt nhỏ tinh xảo mang theo nụ cười thỏa mãn, ngọt ngào đi vào giấc mộng.

Trên trán cô rơi xuống một nụ hôn của Lục Dục Chi, mở đèn ngủ cho cô, rón rén rời phòng. Trở về phòng ngủ của mình.

Dươиɠ ѵậŧ dưới thân vẫn như cũ ngóc đầu thẳng tắp biểu hiện cảm giác tồn tại của nó, Lục Dục Chi day day chân mày, thở dài, vào phòng tắm.

Nước từ vòi hoa sen phun chảy xuống, tóc mái người đàn ông dính ướt dán chặt vào trán.

Dòng nước chảy qua eo hẹp và lưng rộng, lưu luyến trên da thịt màu mật ong. Cánh tay và cơ ngực của người đàn ông đều là cơ bắp cường tráng, không dư thừa hay thiếu sót một chút thịt mỡ nào, vừa vặn hoàn hảo.

Khối cơ bụng tám múi do chăm chỉ luyện tập, khe rãnh đều đặn, xuống chút nữa chính là một khóm rừng cây rậm rạp, du͙© vọиɠ chôn giấu ở dưới rừng cây hiện giờ gióng trống khua chiêng  đứng sừng sững trên bụng.

Dươиɠ ѵậŧ lúc này đỏ thẫm, nổi đầy gân xanh, hai quả bóng thịt phình ra, phân chia sang hai bên, bên trong cất giữ hormone nam tính nồng đậm của người đàn ông.

Lục Dục Chi ngửa đầu đối diện với vòi hoa sen, để cho nước phun lên khuôn mặt tuấn tú của mình.

Phóng túng chính mình để có được một cái vui sướиɠ trong chớp mắt, đáy lòng giống như có trăm ngàn bàn tay đang gãi. Cảm giác trống rỗng tạt vào mặt, kêu gào muốn ăn cô gái nhỏ vào trong bụng.

Lục Dục Chi đưa tay hung hăng tát vào mặt mình, định để cho mình tỉnh táo.

Rõ ràng chính hắn là người yêu Lục Chi nhất, thương cô nhất, tại sao có thể đi làm những chuyện tổn thương cô cơ chứ?

Hắn giống như tiểu nhân có đôi khi bỉ ổi trốn ở trong một góc, nhìn thấy một đám người dám cả gan mơ ước cô gái nhỏ, từ tận sâu trong đáy lòng tiểu nhân sẽ đi tới dưới ánh mặt trời, vẻ mặt dữ tợn xé nát những tình ý nhiệt tình của đám thiếu niên đó, để cho cô cách chỉ vài bước chân xung quanh lãnh thổ của hắn.

Hắn không dám, không dám giống những thiếu niên yêu mến cô, tỏ tình với cô, hắn chỉ dám đem tất cả tâm tư che dấu dưới tình anh em.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~