Tô Uyển nắm quyền chủ động, không ngừng cọ xát côn ŧᏂịŧ, đâm vào chỗ mẫn cảm của mình, một chút lại một chút không ngừng vuốt ve, âm thanh thỏa mãn không ngừng tràn ra khỏi miệng cô.
Bao lâu không bị lấp đầy rồi?
Cô cũng không nhớ rõ lắm, hiện tại cô chỉ muốn ngăn ‘ ngứa ’, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt không ngừng chảy xuôi, vui sướиɠ tưới lên côn ŧᏂịŧ lớn của anh, côn ŧᏂịŧ phía dưới bị vắng vẻ ở bên ngoài rất không vừa lòng.
Thẩm Quân Trạch bị cố định, cứ coi như đĩnh động vòng eo cũng không có cách nào đi vào hoàn toàn, mồ hôi đầy đầu tùy ý cô làm xằng làm bậy.
Đột nhiên, Tô Uyển bị côn ŧᏂịŧ lớn nhảy lêи đỉиɦ tới rồi điểm g, dưới chân vừa trượt, ngồi rên eo anh, côn ŧᏂịŧ đỉnh vào mở tầng tầng nếp uốn mị thịt, trực tiếp vào tử ©υиɠ non nớt.
Trong nháy mắt, Tô Uyển bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nằm rạp lên trên người anh, thở dốc bình phục sung sướиɠ trong thân thể, người đàn ông đâm lên, từng chút một, giống như cưỡi ngựa, đi vào rồi lại ra, cọ xát điểm mẫn cảm của cô.
Tô Uyển thở hổn hển, môi đỏ hé mở: “A… ưm… khốn khϊếp… Không… Không… Muốn… A ~” trong giọng nói vừa xấu hổ vừa dâʍ đãиɠ, vô cùng dụ hoặc.
Trong con ngươi Thẩm Quân Trạch tràn ngập âm u cùng du͙© vọиɠ, lúc này anh đã không còn lý trí, toàn bộ đều khuất phục trước du͙© vọиɠ, dựa vào bản năng thân thể không ngừng đâm vào rút ra, muốn phát tiết.
Đôi nhũ hoa không ngừng xóc nảy, có chút đau, cọ lên trên áo ngực, đầṳ ѵú đứng lên, mang theo cảm giác tê dại, không ngừng chồng lên kɧoáı ©ảʍ ở tiểu huyệt, đưa cô lêи đỉиɦ.
Cô nằm rạp trên người anh, hai bắp chân căng chặt, ngón chân cuộn tròn, côn ŧᏂịŧ ra ra vào vào chỗ giao hợp, mị thịt bị thao đến hồng hồng, cánh môi âʍ ɦộ bị thao không khép được chỉ có thể liếʍ côn ŧᏂịŧ lớn.
Mã mắt bị bịt lại khiến cho côn ŧᏂịŧ sưng lớn, không có cách nào bắn ra, khiến cho thời gian của anh dài hơn.
Tô Uyển có chút hoài nghi, rốt cuộc là cô tới tiết dục hay là anh tiết dục?
Rõ ràng ngay từ đầu là mình nắm giữ quyền chủ động, chẳng qua suy nghĩ chỉ chợt lóe lên đã bị kɧoáı ©ảʍ dìm xuống, cả người đều run run, tùy ý côn ŧᏂịŧ người đàn ông ra ra vào vào trong cơ thể mình.
Từng dòng mật thủy lớn xối lên lôиɠ ʍυ với đùi anh.
Thịt mềm non mịn của Tô Uyển bị đánh đỏ lên, đặc biệt là trong đùi, cô hoài nghi ngày mai còn không khép được.
Không biết có phải quá mức kịch liệt hay không, cô có thể cảm nhận được, vòng bịt ở chỗ qυყ đầυ tuột ra, tiếp theo đó là từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cực nóng, bắn vào chỗ sâu nhất của cô, lấp đầy tử ©υиɠ của cô.
Tô Uyển dùng chút sức lực còn sót lại đứng dậy, chân phát run, tư thế quái dị đi vào trong phòng tắm, nhìn khuôn mặt mình đỏ ửng, chỗ hoa huyệt vừa đau vừa rát, cô cắn răng mắng: Teddy!
Nhanh chóng rửa sạch, thay đổi quần áo đi ra ngoài, sau khi thô lỗ mặc xong quần áo cho anh xong thì mở ra cửa sổ ra, làm cho hương vị da^ʍ mĩ trong phòng tan ra.
Chỉnh lại quần áo cho anh một chút, đối đầu với ánh mắt muốn gϊếŧ người của anh, Tô Uyển nhìn anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ tươi cười: “Anh có thể bắt được tôi rồi nói sau.”
Tô Uyển đi trên đôi giày cao gót 5 cm, nhanh nhẹn rời đi.
Trên thực tế, ra tới bên ngoài thì dựa ngay vào trên tường, giảm bớt đau nhức ở chân.
Qua nửa giờ, vẻ mặt Thẩm Quân Trạch đen như đáy nồi đi trong văn phòng giám đốc của hội sở Carrey: “Lấy video giám sát cho tôi xem.”
“Xin lỗi, giám đốc, camera hôm nay không mở, là Tô tiểu thư sắp xếp.” Giám đốc xoa mồ hôi lạnh trên đầu nói.
…
Ngày hôm sau, Hoắc Sơ Ngưng đi vào tập đoàn Thẩm thị, nhìn xí nghiệp khổng lồ, nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia, khuôn mặt ửng đỏ, mang theo ý chí nhất định phải được.
Người ở quầy lễ tân được dặn trước thấy cô ta cũng không ngăn cản, một đường thông suốt tiến vào văn phòng giám độc, ánh mắt hâm mộ của người xung quanh khiến khóe miệng Hoắc Sơ Ngưng cong lên, trong mắt tràn ngập đắc ý.
Nhìn sườn mặt người đàn ông, Hoắc Sơ Ngưng đi qua nói: “Anh Quân Trạch, cha em mời anh tới buổi tiệc gia tộc, buổi chiều anh có rảnh không?”
Thẩm Quân Trạch nhíu mày: “Buổi tiệc gia tộc?”
“Đúng, hiện tại anh là bạn trai em, có thể đi với em hay không?” Hoắc Sơ Ngưng khẩn trương nói.
“Được. Tôi bảo trợ lý chuẩn bị một chút, lát nữa tôi còn có việc phải làm, cô muốn ở đây hay là?” Thẩm Quân Trạch hỏi.
Tuy rằng không ôn nhu giống như khi đối xử với Tô Uyển, nhưng khó có khi mới nói nhiều với cô ta như vậy, Hoắc Sơ Ngưng có chút cao hứng nói: “Vậy em ở đây với anh đi.”
Nói xong, cô ta liền hối hận, như vậy có thể chọc anh Quân Trạch tức giận hay không.
Thật cẩn thận nhìn người đàn ông, sợ anh sẽ tức giận, một lát sau cũng không thấy anh phát hỏa, chuyên tâm xử lý văn kiện, trong lòng Hoắc Sơ Ngưng nói không nên lời là phức tạp hay là mất mát.
Thời gian rất mau đã qua đi, Thẩm Quân Trạch có rất nhiều việc cần phải xử lý, anh đứng ở vị trí này, chắc chắn không chỉ xử lý chuyện của Tập đoàn Thẩm thị …
Với anh mà nói, Tập đoàn Thẩm thị là gông xiềng, cũng là di nguyện của lão gia tử lúc lâm chung, hiện tại tập đoàn không phải thua từ trong tay anh, mà là anh một lòng muốn giữ được cháu trai trong tay, anh cũng không vi phạm hứa hẹn lúc trước.
Buổi tối, sau khi sắp xếp mọi chuyện xong, cùng Hoắc Sơ Ngưng đi Hoắc gia, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong, trong con ngươi hiện lên một tia trào phúng.
“Ôi, em gái, đây là người nào… người nào… cái gì ấy nhỉ?”
“Người ta gọi là Thẩm Quân Trạch, không phải người nào, cái gì.”
“Ha ha ha.”
Âm thanh người xung quanh trào phúng truyền vào trong tai Thẩm Quân Trạch, Hoắc Sơ Ngưng tàn nhẫn nhìn kia hai người, đáy lòng vô cùng lo lắng sợ anh sẽ tức giận trực tiếp chạy lấy người.
Cũng may quản gia đi tới nói: “Thẩm thiếu gia, lão gia chúng tôi mời ngài đi qua một chuyến.”
Thẩm Quân Trạch đi theo quản gia tới thư phòng lầu hai, nhìn lão gia tử trước mặt có đôi mắt vẩn đυ.c lập loè khôn khéo, khiêm tốn nói: “Hoắc lão gia thân thể vẫn mạnh khỏe như xưa.”
“Không so được với mấy người trẻ tuổi các cậu.” Hoắc lão gia tử cười, trực tiếp nói: “Hiện tại cậu với nha đầu Sơ Ngưng đang ở bên nhau?”
“Ừm.” Thẩm Quân Trạch thờ ơ nói.
Thái độ nhất này nhất thời khiến lão gia tử nhìn không được anh đang suy nghĩ cái gì.
“Được, chuyện của người trẻ tuổi một lão già như tôi không quan tâm, Sơ Ngưng thực sự thích cậu, có yêu cầu gì cứ việc nói, về sau là người một nhà.” Hoắc lão gia tử nói xong, liền rời khỏi thư phòng.
Thẩm Quân Trạch theo sát ở phía sau.
Yến hội rất nhàm chán, không ngoài mấy lời khen với ích lợi quan hệ, Thẩm Quân Trạch bồi Hoắc Sơ Ngưng, anh đứng ở trên ban công, nhìn hậu hoa viên, đôi mắt sâu xa, không biết suy nghĩ cái gì.
“Anh Quân Trạch, có phải ông nói cái gì với anh hay không?” Cô ta yêu kiều hỏi.
“Không phải, cô đừng nghĩ nhiều.” Thẩm Quân Trạch sờ sờ đầu cô ta nói.
Ngắn ngủi thân mật, làm đáy lòng Hoắc Sơ Ngưng nổi lên ngọt ngào, cô ta tin tưởng, không lâu nữa, trong lòng anh Quân Trạch đều sẽ là cô ta!
Buổi tối, anh cự tuyệt ngủ lại ở Hoắc gia, sau khi rời đi, đám người tham dự buổi tiệc của Hoắc gia cũng rời đi.
Nhiều năm như vậy Hoắc lão gia tử đã sớm quên nên có cảnh giác, có lẽ là anh ngụy trang quá mức hoàn mỹ, Tô Uyển ở nước ngoài phản bội anh, chuyện kết hôn là thật.
Tập đoàn Thẩm thị có vấn đề cũng là thật, nhưng ông ta đã quên, anh có thể đi đến một bước này, lúc trước có thể không hề dựa vào ai ngồi yên ổn làm người cầm quyền của Tập đoàn Thẩm thị, cũng không phải chỉ để lão gia tử vừa lòng.