Buổi tối, Thẩm Quân Trạch xuất hiện ở kho hàng bỏ hoang ở thành nam vứt, người quần áo vốn chỉnh tề giờ phút này chật vật ngã trên mặt đất, trên mặt đều là máu, trên người nơi nào lộ ra cũng toàn vêt xanh tím, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Sau khi nhìn thấy người tới, khuôn mặt người đàn ông lộ vẻ tái nhợt, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, hắn không phải chưa từng nghe người ngoài đánh giá Thẩm Quân Trạch.
Mấy thông tin đó phần lớn đều là khuếch đại, cái có thể tin rất ít, cho nên trước nay đều không để trong lòng, hơn nữa gần đây, Thẩm gia bị thua mới mở miệng trào phúng anh.
Không nghĩ tới buổi tối hắn với mấy người anh em đang chọn người mẫu, muốn sung sướиɠ một chút thì đầu tê rần, tỉnh lại liền đến nơi này, bị chăm sóc đặc biệt thật lâu.
“Khụ…” Hắn phun ra một búng máu, giọng nói vội vàng run rẩy: “Thẩm thiếu, thực xin lỗi, tôi không nên nói năng lỗ mãng với ngài, ngài tha cho tôi đi.”
“Đừng nói nhảm nữa.” Người đàn ông mặc quần áo màu đen đạp một phát lên người Hoắc Bình Quân.
Hoắc Bình Quân rên lên một tiếng đau đớn, mặc dù trong lòng anh ta có trăm ngàn loại suy nghĩ muốn chơi chết người này thì giờ phút này cũng không dám thể hiện ra.
Ngược lại vẻ mặt lấy lòng nói: “Anh rể, về sau chúng ta đều là người một nhà, ngài tạm tha cho tôi đi, hiện tại ngài cũng bước đi khó xử, tôi vừa vặn biết chút chuyện, nếu không tôi nói cho ngài?”
Thẩm Quân Trạch chờ chính là cái này, vẻ mặt anh không thay đổi, nhíu mày: “Tôi muốn cũng vô dụng.”
Vừa nghe anh nói lời này, Hoắc Bình Quân lập tức nóng nảy, rối loạn, anh ta không cảm thấy Thẩm Quân Trạch hơn nửa đêm bắt cóc mình đến nơi đây chỉ là vì đánh mình một trận.
Mồ hôi lạnh phía sau không ngừng toát ra, trong con ngươi đều là hoảng loạn: “Vậy ngài muốn biết cái gì?”
Hiện tại anh ta rơi vào trong tay Thẩm Quân Trạch có khả năng ngay sau đó không còn mạng nữa, coi như bị Hoắc gia biết cũng không có gì, tóm lại mẹ sẽ che chở cho mình. Hơn nữa Thẩm Quân Trạch đều thành như vậy, anh ta không tin Thẩm Quân Trạch có thể kéo ngã Hoắc gia.
Cứ coi như Hoắc gia rơi đài, thì với anh ta mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại nói không chừng sẽ có không ít chỗ tốt.
Chút tâm tư nhỏ của anh ta, Thẩm Quân Trạch hiểu rõ, trong con ngươi hiện lên châm chọc, đây là đại gia tộc đều ích kỷ, không hề có huyết mạch thân tình.
“Chỉ cần cậu đưa hết chứng cứ trong tay cho tôi, bao gồm những chuyện mà cậu biết đến, tôi sẽ cho cậu đồ mà cậu muốn, tỷ như cậu vẫn luôn muốn biết đứa con riêng kia đi nơi nào rồi, còn có cổ phần công ty con của Hoắc gia … tập đoàn hợp tác STEM giao cho cậu.”
Thêm mấy thứ này, quả thật lòng Hoắc Bình Quân lung lay, anh ta cảnh giác: “Anh với tập đoàn STEM có quan hệ gì, làm sao tôi biết được có phải anh gạt tôi hay không?”
“Bây giờ cậu còn có lựa chọn nào khác sao?” Giọng nói người đàn ông lạnh như băng.
Hoắc Bình Quân cắn răng nói: “Chuyện tôi biết cũng không nhiều lắm, về chuyện lửa lớn ở Tô gia kỳ thật cũng biết một ít da lông…”
Nửa giờ sau, Thẩm Quân Trạch từ kho hàng đi ra, bậc lửa một chi yên, chậm rãi trừu, trên người lây dính mùi máu tươi, trong con ngươi tất cả đều là sắc lạnh.
“Chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?” Anh hỏi.
Người đàn ông ăn mặc quần áo nịt phía sau cử động cổ tay lên xuống, cười hì hì nói: “Lão đại, là chị dâu.”
Nói xong còn cười cười ái muội với Thẩm Quân Trạch, sắc mặt Thẩm Quân Trạch xanh mét, chẳng qua trong lòng lại rất vui vẻ, trong con ngươi tràn ngập cưng chiều.
“Chuyện bảo các cậu làm thế nào rồi?”
“Đều sắp xếp tốt rồi, lúc đầu đứa con riêng của Hoắc gia còn hoài nghi, sau lại dựa theo lời anh nói, chủ động ký hiệp ước với cháu trai.” Cậu ta trào phúng nói.
Trong ánh mắt cậu ta tràn ngập lạnh lẽo, trên mặt lại cười hì hì, khóe miệng cong lên xấu xa tươi cười: “Chẳng qua… một vài chuyện lúc trước của Tô gia đều không có chứng cứ, người chúng ta tìm được cũng rất ít, căn bản là không thể định tội, nhiều nhất chỉ là có chút hiềm nghi thôi.”
Thẩm Quân Trạch nghe xong, giọng nói lạnh băng: “Ai nói phải dùng cái này định tội? Làm cho bọn họ nhìn công ty chính mình từng bước một sụp đổ, bạn bè xa lánh, nửa đời sau sống ở trong ngục tù mới là cuộc đời của hắn…”
“Dụ Phạn, thị trường nước ngoài của Hoắc gia vẫn luôn không có tiến triển, thị trường quốc nội thì đã bão hòa, chỉ là ở thành phố S có một vị trí nhỏ, ngươi không ngại từ xa ở nước ngoài Hoắc gia tứ phòng vào tay.”
Nói xong, Thẩm Quân Trạch liền ngồi trên Rolls-Royce rời đi, còn chiếc xe từng bị Hoắc Sơ Ngưng ngồi kia…
“Chiếc xe kia tùy cậu xử lý.” Bị người phụ khác ngồi xe, anh tuyệt đối không cần nữa.
Sau khi xử lý xong những việc này, Thẩm Quân Trạch lái xe, nhìn cao ốc xung quanh, người đi ngang qua bước chân vội vàng, lúc này, tháp truyền hình đã sáng lên ánh đèn.
Anh chậm rãi tới hội sở Carrey, từ cửa sau đi vào, lúc này hội sở còn không có bao nhiêu người, chỉ có nhân viên công tác rải rác bận rộn.
Ánh đèn lộng lẫy chiếu rọi đại sảnh, nữ tử đi qua lộ ra cặp đùi trơn bóng, hoặc là ngực hơi lộ, có vài người mặc sườn xám, hoặc là trang phục hộ sĩ …
Nơi này là chỗ ăn chơi lớn nhất thành phố S, cái gì cần có đều có, đồng thời cũng không cần lo lắng chuyện riêng tư của mình sẽ bị lộ ra ngoài.
Rất nhiều phú nhị đại đều sẽ tới nơi này mua vui, còn chưa đi lên lầu hai, đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc, anh đã quên là từng thấy ở nơi nào, mãi đến khi nhìn thấy sườn mặt, mới nhớ tới, đây là bạn gái trên danh nghĩa của anh, Hoắc Sơ Ngưng.
“Sơ Ngưng anh thật sự thích em, em khiến cho anh…” Giọng nói dồn dập của người đàn ông vang lên.
“Bang!” Hoắc Sơ Ngưng giơ tay, trong ánh mắt mang theo tia tàn nhẫn: “Anh cũng xứng sao? Chuyện tôi bảo anh làm cũng không làm xong! Đồ tiện nhân kia sao vẫn còn sống?”
Thẩm Quân Trạch vốn không định nghe, nghe được tiện nhân trong miệng Hoắc Sơ Ngưng, anh biết rõ nói chính là Tô Uyển.
Tức khắc, đáy mắt anh tràn ngập âm u, người hầu không có thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi, loại chuyện này cũng không hiếm khi xảy ra.
“Nếu hôm nay em không nói đồng ý, tôi sẽ phát tán hết chuyện của em đã làm, dù sao hiện tại anh hai bàn tay trắng…” Hiển nhiên người đàn ông cũng đã bị bức tới tuyệt cảnh.
Thấy vẻ mặt điên cuồng của anh ta, thân thể Hoắc Sơ Ngưng run rẩy, có chút hoảng loạn nói: “Không được, tôi đồng ý, nhưng anh phải xóa hết những thứ kia đi.”
“Em chính là bảo bối của anh, chờ ngày mai anh sẽ xóa hết, bảo đảm không ai biết chuyện em làm.” Người đàn ông hôn lên cổ Hoắc Sơ Ngưng, quấn quýt si mê nói.
Nghe vậy, Hoắc Sơ Ngưng lộ vẻ khinh thường, trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn. Nói cái gì mà yêu cô ta? Yêu cô ta chính là uy hϊếp sao?
Dư lại Thẩm Quân Trạch không định xem tiếp, sau khi nhớ kỹ khuôn mặt người này, đi theo người hầu tới tầng 3, vẫn là phòng lúc trước, lần này khăn trải giường màu hồng phấn, trên vách tường treo các loại đồ dùng tán tỉnh, màn giường màu trắng che lấp còng tay treo ở trung gian, trên tủ đầu giường bãi một vài đồ vật tình thú với gậy mát xa.
Cửa sổ mở ra thổi bay bức màn, bức màn rất mỏng, có thể nhìn đến bóng người mơ hồ bên ngoài.
Thẩm Quân Trạch không kháng cự giống như lần đầu tiên, ngược lại rất có hứng thú quan sát bài trí nơi này, không nghĩ tới Uyển Uyển thích loại này.
Phối hợp với người hầu, trói chặt tay mình, lần này chân không bị cố định, anh dựa vào trên giường lớn, một thân quý khí, không hề chật vật khi bị người hạn chế tự do.
Bịt mắt che tầm mắt của anh, đầu chuyển hướng cửa, chờ đợi Tô Uyển đến.