"Ưʍ..." Tô Uyển nhíu mày, mỗi một chỗ trên người đều đang kêu gào đau đớn, lông mày cô ra một tầng mồ hôi mỏng, trong mũi tràn ngập mùi nước sát trùng.
Cô nhớ tới một màn trước khi hôn mê lập tức mở to hai mắt, chỉ thấy trần nhà màu trắng, trên tay mình còn đang truyền dịch, lúc này thân thể Tô Uyển mới thả lỏng.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cô thấy vẻ mặt người đàn ông âm trầm, băng vải được quấn tùy tiện ở trên tay, mặt trên còn có một ít máu thấm qua băng vải.
"Em..." Cô há miệng thở dốc, cổ họng đau như dao cắt .
"Uyển Uyển, uống miếng nước trước đã." Thẩm Quân Trạch cẩn thận ôm Tô Uyển, để cô dựa vào vai mình, một bên lấy cái thìa cạnh cốc nước bón cho cô.
Chờ Tô Uyển cảm thấy cổ họng tốt lên một chút, mới mở miệng hỏi: "Sao lại thế này?"
"Em cứ dưỡng thương cho thật tốt, đừng nghĩ nhiều, cứ giao hết cho anh." Thẩm Quân Trạch nói, ánh mắt âm u, tay dùng sức nắm chặt lại, miệng vết thương mới cầm được máu lại lần nữa vỡ ra.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, Tô Uyển nhíu mày, trong lòng co rút đau đớn, quát lớn: "Anh xử lý vết thương đi, nếu không em cũng không thèm dưỡng thương cho tốt lên đâu."
Nháy mắt, hai người đối diện nhau, trong ánh mắt đều là cố chấp, Thẩm Quân Trạch có chút bất đắc dĩ, đứng dậy nói: "Anh đi xử lý vết thương."
Chờ đến lúc anh xử lý xong vết thương trở về, Tô Uyển đã ngủ tiếp rồi.
Thẩm Quân Trạch nhẹ nhàng lên giường, ôm thân thể của cô, hôn một cái lên trán cô rồi cũng nhắm mắt lại.
......
Tô Uyển thành thật ở bệnh viện dưỡng thương, cũng không tiếp tục hỏi chuyện xảy ra ngày hôm đó, chẳng qua thi thoảng sẽ đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.
Những chuyện này người đàn ông đều thấy hết, trong ánh mắt tràn ngập đau lòng.
"Lúc trước anh nói có việc, việc gì mà muốn em đi cùng với anh?" Tô Uyển nhớ tới lời nói của người đàn ông ngày đó nên hỏi lại.
"Lùi lại, chờ thân thể em tốt lên lại nói tiếp." Nói xong, Thẩm Quân Trạch vén tóc của cô ra phía sau tai.
Tô Uyển nhíu mày, nghĩ nghĩ, cũng không nói tiếp nữa.
Buổi tối, Tô Uyển có chút khó chịu nhìn người đàn ông, vẻ mặt kiên trì.
"Em không thể dưỡng thương cho tốt sao?" Thẩm Quân Trạch đen mặt.
Ngày thường quả thật anh có thói ở sạch, nhưng hiện tại miệng vết thương của cô vừa mới đóng vảy, không thể đυ.ng vào nước, nhưng nha đầu này một hai đòi tắm rửa.
"Em khó chịu." Nghĩ đến chính mình đã vài ngày chưa tắm rửa, cô liền cảm thấy toàn thân không bình thường, cô cảm thấy khắp người mình đang bốc mùi lên, cũng không biết làm sao Thẩm Quân Trạch chịu đựng được!
"Được rồi." Thẩm Quân Trạch không lay chuyển được cô, đi vào phòng tắm xả nước, lại chỉnh độ ấm trong phòng cao lên một chút.
Bế Tô Uyển lên, động tác nhẹ nhàng, nhíu mày, lại, trong ánh mắt là vẻ không vui, lại gầy rồi, anh ghi nợ hết những chuyện này lên đầu Hoắc gia.
Một tay cởi bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình của Tô Uyển ra, bỏ vào trong nước.
Tô Uyển giật giật, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, khuôn mặt nhỏ hồng hồng: "Anh đi ra ngoài."
"Để tránh cho miệng vết thương bị dính nước, anh tắm cho em." Người đàn ông nhìn chằm chằm da thịt trắng nõn của cô, khàn khàn nói.
Bắt đầu chậm rãi rửa sạch cho cô, ngay từ đầu còn tốt, càng về sau lại không khí càng thay đổi không đúng, Tô Uyển nhìn ánh mắt đυ.c ngầu của anh, liếʍ môi.
Không nghĩ tới bộ dạng này ở trong mắt người đàn ông như đang dụ hoặc không tiếng động.
"Uyển Uyển ngoan......" Người đàn ông thở ra khí nóng phun lên tai cô.
Ngón tay thô ráp sờ lên da thịt non mềm bên hông cô, ngón chân Tô Uyển căng ra, toàn thân tê dại, cắn môi nhìn người đàn ông.
Hai người răng môi quấn quýt, thẳng đến khi đầu lưỡi Tô Uyển tê dại, người đàn ông mới rời đi.
Ngón tay dần dần hướng lên trên, bao trùm lên một bên mềm mại của cô. Dùng sức xoa, lòng bàn tay thi thoảng cọ lên đầṳ ѵú cô.
Tô Uyển đỏ mặt dựa vào l*иg ngực người đàn ông thở hổn hển, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn chằm chằm Thẩm Quân Trạch.
Hơi thở người đàn ông rối loạn, trong ánh mắt đều là chiếm hữu, chiếm hữu cô.
Da đầu Tô Uyển có chút tê dại, cô còn chưa kịp nói lời nào, đã bị người đàn ông bế lên, áo tắm dài to rộng khoác ở trên người cô.
Người đàn ông nhanh chóng lau khô người cô, vừa đi tới mép giường, tiếng kim loại " lạch cạch " vang lên.
Ngón tay đẹp đẽ của Thẩm Quân Trạch túm lấy cà vạt, mấy cúc áo trên áo sơmi trắng bị mạnh mẽ kéo đứt.
Quần áo của người đàn ông cùng với áo tắm dài của cô rơi lả tả trên mặt đất.
Tô Uyển trần như nhộng xuất hiện trong tầm mắt người đàn ông, tay nhỏ của cô chống lên ngực Thẩm Quân Trạch.
Người đàn ông hôn lên môi cô, trong ánh mắt là du͙© vọиɠ quay cuồng không áp chế nổi, ngón tay của anh đi từ cần cổ mảnh khảnh của cô xuống, dừng trên eo nhu nhược như không xương của cô.
Cố định người lại, một tay khác tách hai chân cô ra, chỉ thấy mật huyệt đã ướŧ áŧ, trên môi âʍ ɦộ còn mang theo ánh nước.
Tô Uyển nhắm mắt lại, kỳ thật lúc cô bị Thẩm Quân Trạch tắm ở trong phòng tắm cô đã có cảm giác.
Người đàn ông xấu xa vuốt ve bên đùi trắng nõn của cô, nhìn phần bên trong đùi dần dần phiếm hồng, mới buông tha mảnh da thịt mềm mại kia, ngược lại ngón tay sờ lên môi âʍ ɦộ, lôi kéo môi âʍ ɦộ đang che đậy cửa mật huyệt.
Ánh mắt anh nóng rực nhìn chỗ kia, mấy ngày không thao, địa phương kia lại trở nên căng chặt như lúc trước, đang vui sướиɠ phun mật nước.
Thẩm Quân Trạch cúi đầu, liếʍ mật đậu của cô, đầu lưỡi thô ráp không ngừng đảo qua âm đế mẫn cảm của cô, chọc Tô Uyển yêu kiều rêи ɾỉ ra tiếng, thân thể cũng hướng lên phía trước, như là muốn đưa chính mình đến miệng người đàn ông, để có được nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn.
Động tác theo bản năng này không thoát khỏi ánh mắt người đàn ông, anh thấp giọng cười, ấn hai chân không kiên nhẫn của cô, hấp thụ càng nhiều mật thủy hơn.
" tí tách " âm thanh vang lên trong phòng.
Ánh mắt ngậm đầy nước của Tô Uyển nhìn lên trần nhà, đột nhiên nhớ đến đây là ở bệnh viện, nếu như bị người khác phát hiện......
--
Nghĩ tới cái gì thì tới cái đó, "tùng tùng tùng" tiếng đập cửa vang lên.
Tô Uyển xấu hổ đỏ mặt, người đàn ông ở dưới thân cũng không tốt hơn chút nào, vẻ mặt như sóng to gió lớn, sắc mặt khó coi đứng lên, khóe miệng còn vương tia nước trong suốt.
Thấy vậy, mặt cô bạo hồng, Thẩm Quân Trạch không chút hoang mang dọn dẹp lại mớ quần áo lộn xộn trên đất.
Cô kéo chăn qua, che lấp hai chân đang xoa xoa ở trong chăn, lấy cái này để giảm bớt hư không vừa rồi.
Tiểu huyệt không ngừng co rút lại, mật thủy không ngừng trào ra, Tô Uyển nhíu mày, nếu làm khăn trải giường ướt nhẹp......