Chồng Trước Đừng Tới Đây

Chương 37

Cảm nhận người đàn ông làm sao đưa cô lên mây, làm cô không cách nào tự hỏi, chỉ có thể một lòng cảm nhân côn ŧɦịŧ nóng bỏng kia không ngừng ra vào ác liệt trong cơ thể cô.

Cả người Tô Uyển đều không còn sức lực, hai chân người phụ nữ bị tách ra đè lên trên bả vai, hoa huyệt hồng hào mềm mại tùy tiện lộ ra trong tầm mắt người đàn ông, không ngừng phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của anh.

Rút côn ŧᏂịŧ ra hoàn toàn chỉ thấy cửa động kia bị đâm đến không khép lại được, môi âʍ ɦộ run rẩy che lấp ở mặt trên, người đàn ông lại hung hăng đâm vào.

Người phụ nữ lại một lần nữa bị đưa lên cao trào.

Tiểu huyệt không ngừng co rút lại làm Thẩm Quân Trạch xuất hiện du͙© vọиɠ muốn bắn ra, không muốn tiếp tục nhẫn nại, côn ŧᏂịŧ trực tiếp đâm vào sâu bên trong, qυყ đầυ xuyên thẳng qua cổ tử ©υиɠ, một lượng lớn tình dịch bạo phát phun ra tử ©υиɠ của cô.

Tô Uyển vuốt bụng nhỏ của mình, khó chịu đến khóc ra, thật sự là quá trướng, bụng cô sắp bị căng hỏng rồi, nhìn người đàn ông đang nằm trên người mình không hề có ý muốn rút ra, Tô Uyển cắn môi.

"Anh đi ra ngoài đi, em rất khó chịu..."

"Uyển Uyển anh muốn..." Lông mi người đàn ông run rẩy, bóp eo cô.

Trong nháy mắt Tô uyển cảm thấy người đàn ông này chắc chắn đang có ý đồ xấu gì đó, muốn giãy giụa, nhưng cánh tay người đàn ông to lớn kìm chặt như sắt làm cô không cách nào cựa quậy.

Từng luồng chất lỏng trực tiếp phun vào trong cơ thể cô, bụng nhỏ càng thêm căng trướng, cả người Tô Uyển đều bị căng đến khó chịu cuộn tròn thân thể, thừa nhận đau khổ này.

Đại khái qua hai phút mới kết thúc...

Nhìn nước mắt bên khóe mắt cô, Thẩm Quân Trạch ôm người vào phòng tắm...

Tô Uyển bị đánh thức, trong ánh mắt còn ngây ngốc, bất mãn nhíu mày, cọ chăn, muốn tiếp tục ngủ.

Đôi tay Thẩm Quân Trạch bóp eo nhỏ của cô. Anh nhíu mày, nhìn những dấu vết mình để lại trên người cô, đôi mắt đen tuyền tràn ngập du͙© vọиɠ: "Uyển Uyển nếu em còn ngủ tiếp thì anh sẽ làm em ngày mai cũng không xuống giường được."

Tô Uyển lập tức giật mình một cái, mạnh mẽ cổ vũ tinh thần, giọng nói khàn khàn: "Em không muốn ăn... em buồn ngủ quá."

"Ngoan, Uyển Uyển ăn một chút đi, nếu không sẽ đau dạ dày đó." Trong mắt Thẩm Quân Trạch lướt qua một tia ảo não.

"Không sao..."

Còn chưa chờ Tô Uyển nói xong, Thẩm Quân Trạch đã trực tiếp lôi người từ trong ổ chăn ra, phủ thêm một cái áo khoác rồi ôm vào phòng tắm.

"Năm phút sau anh lên."

"Không cần..."

"Em xác định có thể tự đi xuống?" Người đàn ông nhìn chằm chằm hai chân cô tầm mắt dần dần hướng về phía trước, mang theo ý trêu ghẹo.

Hai chân Tô Uyển vẫn luôn run run, eo cũng vô cùng đau nhức.

Nhìn bóng dáng anh rời đi, cô có chút ảo não, đáng lẽ ra không nên để ý đến anh mới đúng!

Chờ Tô Uyển rửa mặt xong, người đàn ông đi lên bế người xuống phòng ăn nhỏ phía dưới.

Nhìn đồ ăn đơn giản, Tô Uyển nhíu mày: "Anh làm?"

Lúc trước vẫn luôn là bí thư của anh đưa đồ ăn tới, nhưng đồ ăn trên bàn cơm không giống lúc trước, không phải ở trong hộp cơm.

"Ừm." Người đàn ông thờ ơ gật đầu.

Tô Uyển không ôm bất kỳ hy vọng gì đối với trù nghệ của anh, sau khi nếm một miếng thì ánh mắt sáng lên, hương vị cũng không tệ lắm.

Chờ cô ăn xong, vuốt bụng nhỏ căng phồng thì có chút phiền muộn, cô cảm thấy hình như gần đây mình béo lên không ít.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô đang nhăn mày lại, cười nói: " Vận động nhiều thì sẽ không béo."

Tô Uyển vừa muốn gật đầu, lại nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của người đàn ông thì khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cầm lấy cốc nước trên bàn uống.

Nhìn hành động ăn cơm ưu nhã của người đàn ông, hơn mười phút, anh đứng dậy, xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô: "Anh đi xử lý chút chuyện, em về phòng ngủ một lát đi, hôm sau còn có việc."

Tô Uyển gật gật đầu, quả thật cô cần ngủ, hơn nữa eo cũng rất mỏi!

Chờ sau khi Thẩm Quân Trạch rời đi, Tô Uyển nằm trên giường thật lâu cũng không ngủ được, ngửi thấy hương vị của anh còn lưu lại trên đệm chăn.

Chờ đến lúc Tô uyển tỉnh ngủ thì trời đã tối rồi, nhìn đèn sáng ở biệt thự đối diện, cô nhíu mày suy nghĩ một chút, gần đây cô cũng chưa từng thấy người ở biệt thự đối diện, lại nghĩ đến gần đây mình toàn trải qua trên giường nên chắc không để ý đến.

"Lạch cạch."

Nghe được một tiếng giòn vang.

Tô Uyển cảnh giác nhìn cửa, Thẩm Quân Trạch trở về chắc chắn sẽ không như vậy, trong lòng cô có dự cảm không tốt.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, trong ánh mắt cô hiện lên một tia nặng nề, tuyệt đối không phải là Thẩm Quân Trạch, bước chân anh sẽ không dồn dập như vậy.

Trực tiếp mở cửa sổ ra, mắt nhìn ra bên ngoài, không cao lắm.

"Lạch cạch" trong nháy mắt cửa mở ra, Tô Uyển trực tiếp nhảy xuống.

Cô trực tiếp chạy vào gara, hiện tại cô chỉ có thể đánh cuộc một phen, mấy năm nay Thẩm Quân Trạch có thể phát triển công ty lớn như vậy, ngay cả việc buôn bán ở nước ngoài cũng rất tốt, người bình thường chắc chắn sẽ không lẻn vào biệt thự.

Mở cửa xe, nhìn chìa khoá còn chưa rút ra ở trên, Tô Uyển khởi động xe, trực tiếp lái ra khỏi biệt thự.

Nghe thấy tiếng xe khởi động, người trong phòng ngủ biết bọn họ đã bị phát hiện.

Tốc độ chạy của cô rất nhanh, khóe môi mang theo châm chọc, ba năm trước cô cũng không dám to gan như vậy, nhưng trải qua kiếp sống ba năm chạy trốn, cô đã luyện được những chiêu này vô cùng thuần thục.

Tô Uyển không chạy về hướng công ty Thẩm Quân Trạch, ngược lại chọn mấy con đường nhỏ hẻo lánh để chạy, những người này trắng trợn táo bạo lẻn vào biệt thự của anh, lại vào đúng lúc Thẩm Quân Trạch không có ở đó, chắc chắn đã sớm có ý định trước.

Cô cắn răng, nhìn đằng sau qua kính chiếu hậu, chỉ thấy mấy chiếc chạy băng băng vững vàng theo mình, con ngươi Tô Uyển nheo lại, mang theo tia tàn nhẫn.

Cô hơi hối hận vì quên mang điện thoại di động theo, hiện tại cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lúc này, ánh mắt Thẩm Quân Trạch lạnh lẽo nhìn người đối diện, ánh mắt ông già Hoắc gia âm u, thi thoảng hiện lên tia xảo quyệt.

"Thế nào? Cậu buông tay như vậy, tôi sẽ đưa miếng đất kia của Hoắc gia cho cậu!" Ông già trầm giọng nói.

Thẩm Quân Trạch cười một cái, không phát ra tiếng, ánh mắt âm u, lúc trước bọn họ giam cầm cánh chim của anh, đối xử với Tô Uyển như vậy, chưa từng nghĩ tới hôm nay sao?

Thấy Thẩm Quân Trạch không nói lời nào, đáy lòng ông già kia trầm thêm vài phần: "Thẩm Quân Trạch, nếu cậu không đồng ý, thì Hoắc gia chúng tôi nhất định sẽ lôi Tô Uyển cùng nhau xuống địa ngục!"

Ánh mắt người đàn ông âm trầm thêm vài phần, trong con ngươi xuất hiện những tia máu: "Ông đã làm gì cô ấy?"

"Nếu cậu không buông tha Hoắc gia, tôi đây sẽ khiến cho cậu mất đi Tô Uyển!" Trong ánh mắt lão già kia tràn đầy tàn nhẫn.

"A! Các người cũng xứng?" Người đàn ông khinh thường nhìn mọi người Hoắc gia, bóp cổ lão già, nhìn ông ta che trái tim lại, không ngừng run rẩy thì thả người ra, chán ghét xoa xoa ngón tay.

Anh xoay người đi về phía cửa, quanh thân lạnh lẽo, anh nói rất bình tĩnh, nhưng thật ra là đang áp chế lo lắng bất an xuống đáy lòng .

"Cậu đi tra xem bây giờ Tô Uyển ở đâu!" Thẩm Quân Trạch lạnh lùng nói xong thì tắt điện thoại.

Chờ tin tức Tô Uyển.

Xe phía sau đuổi sát không bỏ, nếu không phải Thẩm Quân Trạch có yêu cầu rất cao về xe, thì chỉ sợ Tô Uyển đã sớm bị đuổi theo, nhìn xe phía trước, con ngươi Tô Uyển trừng lớn, mang theo sợ hãi.

Người nọ nở nụ cười quỷ dị với cô, sau đó tăng tốc, đâm thẳng về phía cô.

Tô uyển chỉ nghe được "Phanh" một tiếng, cả người liền mất ý thức.

Editor có lời muốn nói: mn ơi mình chưa lấp xong hố này mà mình đã muốn đào hố khác rồi🙂, mình có nên đào không đây🙃.