Cảm thấy đôi tay mình bị trói, cả người đều bị treo lơ lửng trên không trung, đáy lòng Sở Nhiên hốt hoảng, không phải mình đã được người của Hoắc gia cứu đi rồi sao?
Nhưng miệng bị người ta dán băng dính lại, cô ta chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm ưm".
Đột nhiên như là nghĩ tới cái gì con ngươi cô ta trừng lớn, chắc chắn là Thẩm Quân Trạch! Lúc trước cô ta phái người muốn luân gian Tô Uyển, lại không nghĩ rằng Tô Uyển may mắn như vậy.
Sau đó cô ta lại thay đổi chủ ý......
"Lạch cạch......"
Cửa được mở ra.
Ánh sáng chói mắt chiếu lên khuôn mặt của cô ta.
Tổng cộng tới bốn người nhìn cô ta từ trên xuống dưới, bản thân cô ta giống như con mồi của bọn họ.
Sâu trong ánh mắt của Sở Nhiên lộ ra sự chán ghét, hiện tại cô ta chắc chắn những người này có liên quan với Thẩm Quân Trạch.
"Cô gái này lớn lên cũng không tệ lắm."
"Đúng vậy, da thịt non mịn."
Nói rồi liền đi về phía Sở Nhiên, lúc những bàn tay dơ bẩn kia đυ.ng đến mình, thân thể Sở Nhiên vặn vẹo trốn tránh.
Nhưng cả người cô ta bị treo ở trên nóc nhà, phạm vi trốn tránh không được lớn, rất nhanh đã bị người ta bắt được.
Động tác trốn tránh cùng với sự chán ghét nồng đậm trong ánh mắt của cô ta chọc giận bốn người này.
Trong đó một người dùng sức nhéo cằm cô ta, nhìn trên mặt cô ta xuất hiện vẻ thống khổ, thì cười da^ʍ nói: "Cô còn tưởng mình vẫn là Sở tiểu thư cao cao tại thượng sao?"
Một người khác trực tiếp cắt đứt dây thừng đang treo cô ta, "Lạch cạch!" Sở Nhiên ngã mạnh xuống từ nửa mét trên không trung.
Toàn thân nóng rát đau đớn, phía sau lưng bị chân người ta đạp lên, Sở Nhiên lộ ra bộ dáng thống khổ: "Chỉ là một kỹ nữ mà còn dám ghét bỏ anh em chúng ta."
"Lão nhị, nhẹ một chút, nghe nói thân thể cô ta chẳng ra sao cả, đừng có để chúng ta còn chưa kịp sung sướиɠ mà cô ta đã tắc thở rồi, ông đây không có hứng thú gian thi."
Người nọ kéo Sở Nhiên tới, tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô ta, đi dần xuống lướt qua nhũ hoa đầy đặn chót vót, lưu luyến không rời nhéo một cái.
Sở Nhiên vô cùng buồn nôn, nhưng cô ta hiểu rất rõ, nếu bây giờ mình phản kháng thì chắn chắn không có quả ngọt gì ăn.
Nhịn xuống sự khó chịu trong lòng, thuận theo dựa vào mấy người đàn ông kia, ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên trên ngực hắn, quyến rũ phong tình nói: "Anh trai, nhẹ một chút không được saoo ~"
Chỉ thấy người nọ cười lạnh, trực tiếp đẩy Sở Nhiên lên trên mặt bàn, xé rách quần áo của cô ta.
"A!"
Cô ta thét chói tai, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
"Thật đúng là kỹ nữ, thích câu dẫn người như vậy."
Lão nhị cười nhạo nói, trực tiếp xé rách áo sơ mi của cô ta ra ném xuống, ngại cởϊ qυầи jean tốn công, trực tiếp dùng dao cắt rách quần.
Chỉ mất một chút sức, Sở Nhiên đã trần trụi nằm trên một cái bàn rách nát, tùy ý ánh mắt dâʍ đãиɠ của bốn người nhìn chằm chằm mình, nếu như là ngày thường thì cô ta còn không thèm để mấy người này vào mắt.
"Không... Không......" Sở Nhiên nhìn bốn người trước mặt, che ngực mình lại.
Hai con thỏ trước ngực bị Sở Nhiên ép đến đỏ lên làm xuất hiện một cái rãnh mê người.
Lão đại với lão tứ vẫn chưa nói lời nào trực tiếp cố định cánh tay của Sở Nhiên lại, đôi nhũ hoa trắng trẻo cao vυ't lập tức xuất hiện trong tầm mắt bốn người, trong lòng Sở Nhiên tràn đầy căm hận, Tô Uyển tất cả những chuyện này đều là do cô ban tặng, trong con ngươi lộ ra một tia điên cuồng cùng ngoan độc.
"Ba ba!"
Bốn người này thấy Sở Nhiên không phối hợp thì tức giận tát thẳng lên mặt cô ta.
Gương mặt trắng nõn sưng lên trong nháy mắt, Sở Nhiên cắn môi, trong ánh mắt đều là nước mắt, cô ta vì chính mình sắp bị cưỡng giam mà đau lòng.
Lúc trước biết được Thẩm Quân Trạch lợi dụng chính mình, thì Sở Nhiên rất hâm mộ Tô Uyển, vốn định cứ như vậy đi theo bên người anh, bị lợi dụng cũng được, nhưng không nghĩ tới, chính mình làm nhiều như vậy, nhưng từ trước đến nay Thẩm Quân Trạch chưa từng nhìn một cái.
Vì Tô Uyển làm nhiều như vậy, cô ta lại không chỉ không cảm kích, còn bởi vì đủ loại nguyên nhân làm Thẩm Quân Trạch rơi vào nguy hiểm.