Thân thể bị ngón tay thô ráp của người đàn ông vuốt ve một cách không thương tiếc, càng nhiều hơn là đau đớn, Sở Nhiên không ngừng chảy nước mắt.
Những người đàn ông kia thấy vậy thì cười lạnh, bóp lên đôi kiều nhũ của cô ta, hung hăng chà đạp đầṳ ѵú của cô ta, đầṳ ѵú sưng sưng đứng thẳng ở trên cặp nhũ hoa.
Một tên đàn ông vừa rời khỏi thì tiếp theo một tên khác lại tiến lên, nhưng không hiểu sao thân thể Sở Nhiên lại có chút cảm giác.
Một dòng nước nóng xông ra từ trong bụng nhỏ làm ướt tiểu huyệt, trong đó có một người không kiên nhẫn sờ soạng nói “Kỹ nữ” Nói xong, liền tách hai chân cô ra, trực tiếp cắm vào.
“Mẹ nó, quả nhiên là một tiện nhân, không biết đã từng bị bao nhiêu người cưỡi lên rồi.” Người nọ cười lạnh, trực tiếp cắm một nửa côn ŧᏂịŧ đang ở bên ngoài vào, cố định vòng eo của cô ta không ngừng va chạm.
Từ khi Sở Nhiên bức Tô Uyển rời đi, một đường vẫn luôn thuận lợi, Hoắc gia có nhược điểm nằm trong tay cô ta, đương nhiên sẽ không tìm cô ta gây phiền toái.
Trên mặt cô ta lộ ra vẻ thống khổ, ngón tay gắt gao nắm chặt, đau đến kêu ra tiếng, Sở Nhiên không biết, những người này là Thẩm Quân Trạch đặc biệt sắp xếp.
Tâm lý những người này đều có vấn đề, cho nên khi nghe Sở Nhiên đau đớn kêu thành tiếng thì những người đó càng không thương tiếc, hứng thú càng tăng vọt lên.
Mà lão nhị tiến vào trong cơ thể của cô ta, thịt non trong cô ta không ngừng liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ hắn, gắt gao giữ chặt, một trận kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng lan ra từ xương cùng.
“Bang!”
Hắn hung hăng tát một cái lên cánh mông đầy đặn, chỉ thấy mông thịt không ngừng run rẩy trong không trung, tiểu huyệt càng mυ'ŧ chặt hơn, lần này làm lão nhị thiếu chút nữa thì xuất ra.
Con ngươi lão nhị biến thành màu đỏ tươi, mạnh mẽ nhéo mông cô ta, không ngừng luật động vòng eo của mình, từng chút từng chút hung hăng đi vào lại đi ra. Chỉ thấy thịt non cô ta không ngừng bị côn ŧᏂịŧ lớn của hắn ta lôi ra lôi vào, thật đáng thương.
Bên trong giống như có hàng ngàn hàng vạn cái miệng nhỏ đang liếʍ mυ'ŧ giữ lấy côn ŧᏂịŧ hắn.
“Đồ dâʍ đãиɠ, tôi thao cô sướиɠ không? Ồ? Có vẻ cô không muốn tôi đi ra? Kẹp chặt như vậy?” Người đàn ông thở hổn hển, hung hăng đâm vào rút ra.
Thân thể không ngừng va chạm, phát ra tiếng “Bạch bạch bạch”, dâʍ ŧᏂủy̠ bị côn ŧᏂịŧ mang ra biến thành bọt mép, ở chỗ giao hợp trở thành một mảnh ướŧ áŧ da^ʍ mỹ.
Một màn này kí©ɧ ŧɧí©ɧ ba người đang đứng ở một bên, nhìn lão nhị sung sướиɠ như vậy, những người còn lại đương nhiên không yên tĩnh được, nhéo cằm Sở Nhiên, khiến cô ta há miệng ra thật lớn.
Sở Nhiên mới vừa thích ứng với đau đớn, thân thể phía dưới dường như không còn là chính mình nữa, từ đau đớn trở nên chết lặng.
Cô ta mở to hai mắt nhìn, nhìn người nọ cởϊ qυầи ra, lộ ra côn ŧᏂịŧ dữ tợn, trên đó còn có những gân xanh ngoằn ngoèo tím đen, Sở Nhiên chán ghét nghiêng đầu, trong mũi đều là hương vị ghê tởm.
Nhưng lão đại làm sao có thể để cô ta được như ý nguyện, trực tiếp túm tóc cô ta, một tay đỡ côn ŧᏂịŧ chính mình, vọt vào, khoang miệng nho nhỏ lập tức bị côn ŧᏂịŧ nhét đầy.
Miệng đã bị căng ra đến cực hạn, nhưng so ra vẫn còn kém cự vật trong miệng, máu chảy ra từ vết rách trên miệng.
Sở Nhiên đau đến nhíu mày, làm cho cô ta cảm thấy khuất nhục chính là dưới thân dần dần có cảm giác, từng luồng mật thủy theo côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra mà chảy ra làm cái bàn dưới thân ướt nhẹp.
Lão đại bất mãn vì lực chú ý Sở Nhiên bị dời đi, nhéo miệng cô ta, động tác đâm vào càng mạnh hơn, không màng đến cảm giác của cô ta, trực tiếp đâm tới yết hầu.
Sở Nhiên khó chịu phát ra tiếng “ngô ngô”, nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng không có biện pháp, côn ŧᏂịŧ tanh hôi kia, mỗi lần đều đâm vào sâu trong yết hầu của cô ta, có nháy mắt Sở Nhiên cảm thấy yết hầu mình sẽ bị đâm thủng mất.
Cô ta khó chịu buồn nôn, muốn phun ra, nhưng không nghĩ tới, yết hầu theo phản ứng sinh lý lại càng buộc chặt, gắt gao kẹp qυყ đầυ của tên đàn ông, lão đại sung sướиɠ lại càng trực tiếp đâm vào bên trong.
--
Từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt trực tiếp phun vào trong cổ họng cô ta, khuôn mặt nhỏ của ta đỏ bừng bị sặc đến ho khan, vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị cô ta nuốt vào bụng, còn có một ít không nuốt vào được thì chảy ra khóe miệng.
Lão đại không rút côn ŧᏂịŧ mềm nhũn ra luôn mà vẫn để ở trong khoang miệng ấm áp của cô ta. Sở Nhiên nhíu mày lại, tưởng tượng đến bản thân cư nhiên lại nuốt đồ vật của tên đàn ông thối tha kia vào cô ta lại cảm thấy ghê tởm khó chịu.
Có lẽ là cảm nhận được suy nghĩ của Sở Nhiên, lão đại hừ lạnh một tiếng, tùy ý đánh giá Sở Nhiên, đột nhiên nói với lão tứ đang đứng bên cạnh: “Lão tứ hình như mày còn chưa từng hưởng thụ hương vị phụ nữ, nói vậy có vẻ còn chưa từng dùng một cái miệng nhỏ khác đúng không, mày đi thử đi.”
Lão tứ ở bên cạnh nhìn nửa ngày, đã sớm khó chịu khó mà nhịn được, nhưng ở phương diện này hắn không có quyền lên tiếng nhất, cũng không dám phản kháng, lúc này vừa nghe lão đại sắp xếp, lập tức cười nói: “Vâng, cảm ơn đại ca.”
Nói rồi cởϊ qυầи, lôi côn ŧᏂịŧ mình ra, cự vật đã sớm vận sức chờ phát động lập tức lộ ra trước mặt Sở Nhiên, Sở Nhiên nhìn cự vật này, lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Côn ŧᏂịŧ này còn lớn hơn so với cái đang trong miệng cô ta, nếu đi vào mà nói……
Hậu quả này Sở Nhiên không dám tưởng tượng, cô ta giãy giụa, “Ngô ngô…” Đầu không ngừng lắc lư qua lại muốn phản kháng, nhưng chút sức lực này của cô ta làm sao có thể so được với bốn tên đàn ông lực lưỡng này.
Trực tiếp bị ấn ở trên bàn, thân thể bị xoay ngược lại, một chân bị một người đàn ông trong đó đặt lên trên vai, lão tam vẫn đứng không.