Edit+Beta: 🍄Nấm🌻
-----
Thẩm Quân Trạch không cùng Tô Uyển nói lời vô nghĩa, tay không ngừng sờ soạng cái mông trắng nõn của cô, Tô Uyển cắn môi dưới, muốn đẩy tay hắn ra. Nhưng nam nhân dường như phát hiện, đem Tô Uyển ấn lên cửa.
Ngực bị đè ép trên cánh cửa gỗ, nhiệt độ lạnh lẽo xuyên thấu qua quần áo của Tổ Uyển khiến thân thể cô run rẩy.
Ngay sau đó “Bốp, bốp!” bàn tay hắn đánh trên mông cô. Cánh mông không ngừng run rẩy trong không khí, đầu tiên Tô Uyển cảm thấy chết lặng, sau đó là nóng rát, không cần nhìn liền biết đã đỏ: “Anh quá đáng!” Trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
“Ha!” Thẩm Quân Trạch phía sau cười khinh thường. Ngay sau đó, không màng Tô Uyển phản kháng, trực tiếp ném cô lên giường, ngay sau đó, lại lôi kéo đôi chân trắng nõn của cô.
Váy đã sớm bị kéo lên, lộ ra chiếc qυầи ɭóŧ ren màu trắng.
Thẩm Quân Trạch khinh thường cười nhạo ra tiếng, tựa hồ cười nhạo cô khẩu thị tâm phi.
Tô Uyển chỉ cảm thấy gương mặt nóng bừng, chuyện này không phải chuyện lão nương có thể khống chế được, cười cái gì! Phản ứng sinh lý bình thường mà thôi!
“Thẩm Quân Trạch anh buông tôi ra!” Tô Uyển cắn răng nói.
Nam nhân nhíu mày, cởi bỏ cà vạt của mình xuống, trói chặt đôi tay cô, Tô Uyển nằm trên giường, tay bị trói sau người, chỉ cảm thấy tư thế này quá xấu hổ!
Nhưng bản thân cô lại không biết càng giãy giụa hoa môi càng không ngừng run rẩy, mật nước không ngừng chảy ra, qυầи ɭóŧ ren màu trắng đã sớm bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt đẫm.
Tô Uyển thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn chằm chằm vào mật huyệt của mình, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nhìn bộ dáng động tình của nữ nhân, Thẩm Quân Trạch đem chiếc qυầи ɭóŧ vướng bận của cô một phen kéo xuống, nhìn cánh mông bên trái sưng đỏ, bên phải trắng nõn, hình ảnh hai bên đối lập, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thẩm Quân Trạch.
“Đã có người nào chạm qua em hay chưa?” Thẩm Quân Trạch không quên nam nhân đưa Tô Uyển trở về...
Tô Uyển sửng sốt, chỉ cảm thấy trong lòng lạnh cả người, khinh thường nói: “Đều là người trưởng thành, khẳng định phải có nhu cầu sinh lý...”
“Bốp bốp bốp...” Thanh âm thanh thúy vang lên trong phòng.
Trong mắt Tô Uyển hàm chứa nước mắt, đôi tay bị trói ở sau người gắt gao nắm chặt.
“Biếи ŧɦái! Thẩm Quân Trạch chúng ta đã ly hôn!”
“Vậy thì sao?” Thẩm Quân Trạch nhìn hai bên cánh mông đều sưng đỏ, mà hoa huyệt lại không ngừng phun ra mật dịch.
Ngón tay mang theo vết chai mỏng xốc hoa huyệt cô lên, nhìn lỗ nhỏ bên trong không ngừng chảy ra mật dịch.
Hoa huyệt run rẩy, bị mật dịch làm ướt nhẹp, lấp lánh ánh nước.
Tô Uyển bị ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm đến vừa xấu hổ vừa giận dữ, khép hai chân lại, nam nhân không kiên nhẫn lại đánh cho cô một cái.
Tô Uyển cũng không ngoan ngoãn, ngược lại càng dùng sức giãy giụa.
Nam nhân đứng dậy, đi ra khỏi phòng, Tô Uyển không biết hắn ra ngoài làm gì, cũng không muốn suy đoán, chật vật từ trên giường đi xuống, liền muốn rời khỏi nơi này.
Không đợi đến lúc Tô Uyển mở được cửa, nam nhân cười khẽ ra tiếng, mang theo trào phúng: “Uyển Uyển, em vẫn đơn thuần như vậy.”
Nói xong, một phen đẩy nữ nhân không thành thật lên chiếc ghế sô pha đơn, sau đó điều chỉnh cô thành tư thế nửa quỳ nửa nằm.
Dự cảm không tốt trong lòng Tô Uyển dần dần gia tăng.
Nam nhân đem hai chân nữ nhân tách ra, để một chân của mình đặt giữa hai cái đùi Tô Uyển, đầu gối đẩy vào hoa huyệt đang không ngừng co bóp.
“Ngô...” Tô Uyển hừ nhẹ ra tiếng, gắt gao cắn chặt cánh môi.
Không ngừng giãy giụa, nhưng sức lực nữ nhân sao có thể so được với nam nhân, huống chi thân thể Tô Uyển lúc này mềm nhũn, đã sớm không còn sức lực.
Không biết từ nơi nào Thẩm Quân Trạch lấy ra sợi dây thừng, cột hai chân Tô Uyển lại, cố định trên ghế sô pha.
Hoa huyệt mở ra, lộ ra cánh môi phấn nộn, mắt Thẩm Quân Trạch nhìn, ngón tay mang theo vết chai mỏng nhéo hạt đậu, vuốt ve.
“Ngô...” Tô Uyển cắn môi, hừ nhẹ ra tiếng, mày đẹp chau lại, trên mặt mang theo một tầng đỏ ửng, trong ánh mắt một mảnh mê ly.