Editor: Cindy
"A... Đau..." Khúc Tâm Nhu nhẹ nhàng phát run, vòng eo mảnh khảnh vặn vẹo, hoa huyệt thế nhưng chủ động ma sát côn ŧᏂịŧ cứng rắn như sắt, âm đế cũng bị đυ.ng một cái thật mạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ những tiếng rêи ɾỉ của cô thay đổi: "A... Ô ô..."
Cô bị Hoắc Liệt trêu trọc, điểm mẫn cảm toàn thân đều bị hắn nắm giữ ở trong tay, thân thể mềm nhũn trống rỗng cơ hồ muốn co rút, nhưng mà hơi thở hùng hồn dọa người của Hoắc Liệt còn ở bên tai cô.
"Cho, hay không cho?" Hắn hỏi lại một lần nữa, hàm răng cắn vành tai cô không buông lỏng, giống như một loại uy hϊếp.
Khí thế lạnh lùng áp bức, rõ ràng là dáng điệu hắn chỉ dùng thời điểm đối mặt với những kẻ côn đồ hung hãn tàn bạo, nhưng mà đem nó dùng ở lúc làʍ t̠ìиɦ, thì đã phát huy độ bá đạo chuẩn men của người đàn ông tới cực hạn.
Mà hơi thở của người đàn ông này vừa dầy vừa nặng, như một luồng khí nóng, gắt gao bao bọc lấy Khúc Tâm Nhu, dường như toàn thân trên dưới của cô đều bị vuốt ve.
"Cho... A Liệt... A Liệt..." Cô run rẩy không ngừng, ý thức đã sớm trầm luân, thậm chí không phân biệt rõ ràng cô đang nói cái gì, lẩm bẩm lên tiếng: "Cho anh... Là anh... Đều là anh..."
Hoắc Liệt tức khắc cảm thấy mỹ mãn, hôn mυ'ŧ thật mạnh vành tai cô, rốt cuộc buông tha vật nhỏ đáng thương này.
Hắn tiếp tục giống như khen thưởng, hôn một ngụm xuống đôi môi đỏ mọng đang bật ra tiếng rêи ɾỉ của Khúc Tâm Nhu, mỉm cười nói: "Vậy thì đúng rồi, em, đều dành cho anh. Anh, cũng đều dành cho em."
Cái gì anh em, suy nghĩ của Khúc Tâm Nhu một mảnh hỗn loạn, căn bản không hiểu Hoắc Liệt nói gì.
Cô chỉ một bên rêи ɾỉ, một bên thở dốc, còn không quên kêu tên hắn.
"A... A Liệt... Ngô ngô... A Liệt... Ô ô..."
Hoắc Liệt nâng mông lên, đình chỉ côn ŧᏂịŧ đang ma sát hoa huyệt, duỗi tay đi xuống, ngón tay đặt ở miệng huyệt ướŧ áŧ trơn trượt, nhẹ nhàng khuấy một phen sau đó đi sâu vào bên trong.
"A..." Tiếng Khúc Tâm Nhu rêи ɾỉ, đột nhiên biến hóa, càng thêm kịch liệt.
Đều là ngón tay Hoắc Liệt, tuy nhiên không giống thời điểm vừa rồi tìm kẹo que, càng nhiều hơn một loại xúc cảm xa lạ khó nhịn, làm cô nhịn không được.
Ngón tay Hoắc Liệt chính xác thâm nhập càng sâu, thậm chí ở trong tiểu huyệt không ngừng căng ra.
Đủ ướt, đủ mềm, có thể tiến hành bước tiếp theo.
Hoắc Liệt đối diện với một Khúc Tâm Nhu hồn nhiên lại quyến rũ câu dẫn, côn ŧᏂịŧ giữa háng đã sớm bừng bừng khí thế phấn chấn, huống chi còn có dâʍ ŧᏂủy̠ và kẹo que bôi trơn lúc trước, cho dù hắn kéo quần xuống rồi trong nháy mắt trực tiếp vọt vào trong tiểu huyệt cũng có thể được.
Nhưng mà người đàn ông nhìn thì thô lỗ, lại không hề làm như vậy.
Hắn kiên nhẫn kéo dài bước dạo đầu, tỉ mỉ chu đáo vuốt ve mỗi một điểm mẫn cảm trên người Khúc Tâm Nhu, xác nhận tiểu huyệt cuối cùng đạt tới trình độ tiếp nhận.
Kịp thời có những thứ này, tuy nhiên đau đớn vẫn không thể tránh khỏi, dẫu sao đây là lần đầu tiên của Khúc Tâm Nhu, hơn nữa kích cỡ của Hoắc Liệt căn bản chính là một món hung khí, to lớn đều phải xé rách cô.
Hoắc Liệt kiềm chế xao động trong thân thể, trên trán thấm ra mồ hôi, rút ngón tay từ trong tiểu huyệt cô gái ra, ưỡn eo chống côn ŧᏂịŧ trước miệng huyệt.
"Ngô ngô..." Khúc Tâm Nhu vô tri vô thức, không biết chút nào nguy hiểm và đau đớn đang chờ cô, dưới sự đυ.ng chạm của nhiệt nóng mà vẫn còn ý loạn tình mê, đôi tay ôm chặt sau lưng Hoắc Liệt, vô ý thức cọ xát ngực hắn.
Hoắc Liệt nắm chặt bàn tay, cơ bắp trên cánh tay nổi đầy gân xanh, mới nhịn được kích động trực đảo hoàng long*.
* Trực đảo Hoàng Long: thẳng tiến phủ Hoàng Long. Ý là "tiến thẳng vào sào huyệt địch".
Côn ŧᏂịŧ hắn to dài, qυყ đầυ tròn lớn, đè ép căng hai cánh hoa ướŧ áŧ sang hai bên, cũng dần dần căng mở hoa kính nhỏ hẹp. ——
"A... Không muốn..."
Cứ như vậy trong nháy mắt.
Kɧoáı ©ảʍ tích lũy ban đầu trong cơ thể Khúc Tâm Nhu không còn sót lại chút gì, thay thế là đau đớn giống như xé rách, bất thình lình xảy ra, làm Khúc Tâm Nhu theo bản năng lui về phía sau.
"Đừng nhúc nhích!"
Hoắc Liệt hung ác ra lệnh, thậm chí đáy mắt đỏ tươi như máu.
Hắn một tay ôm eo Khúc Tâm Nhu, một tay khác kéo chân cô, quấn quanh eo hắn, tách ra hoàn toàn bắp đùi trắng như tuyết, cũng khiến tiểu huyệt mở ra lớn hơn.
Nhưng mà hết thảy mọi thứ, so với kích cỡ hung khí của hắn, vẫn kém quá nhiều.
Hắn nỗ lực khắc chế xúc động, từng chút từng chút đè ép tiểu huyệt tiến vào, đau đớn cũng đồng thời tràn ngập trong cơ thể Khúc Tâm Nhu.
"Đau... Ô ô... A a..." Cô nhịn không được nức nở, khóe mắt chảy ra nước mắt mờ mờ ảo ảo, thân thể bởi vì đau đớn mà căng chặt.
Cùng lúc căng chặt, còn có một loại bóng tối giống như đã từng quen biết tấn công tới.
Một mảnh sâu và đen, không thấy được một chút ánh sáng.
Cô thậm chí không biết bản thân đang ở nơi nào, cũng không phân biệt rõ thời gian trôi qua.
Chỉ có đau đớn, một mực như hình với bóng cùng cô, đang không ngừng cắn nuốt cô. Còn có một bàn tay, xa lạ, dơ bẩn, hôi tanh, không ngừng đột kích về phía cô...
"Không cần! Không muốn!"
Vốn dĩ chỉ đang rêи ɾỉ, Khúc Tâm Nhu đột nhiên dùng súc giãy giụa, hai tay hai chân cô không ngừng vùng vẫy, thậm chí móng tay dùng sức cào rách da thịt sau lưng Hoắc Liệt.
"Khúc Tâm Nhu, em làm sao vậy?" Cơ thể Hoắc Liệt cứng đờ, giọng nói gấp gáp dò hỏi.
"Anh tránh ra, đừng đυ.ng tôi! Anh tránh ra! Tránh ra!"
Trong con ngươi Khúc Tâm Nhu đã không còn tiêu điểm, một khắc trước gương mặt cô còn ửng đỏ mà trở nên tái nhợt, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dưới thân Hoắc Liệt run bần bật.
Là ký ức của cô.
Một đoạn ký ức thời điểm cô bị cầm tù, bị lăng nhục tra tấn đáng sợ.
~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~