Cô Mèo Của Hắn

Chương 34: Phòng thử đồ PLAY Tiểu huyệt ăn kẹo que

Editor: Cindy

"A a ——"

Từ chỗ sâu trong cổ họng Khúc Tâm Nhu phát ra tiếng rêи ɾỉ, tất cả đều bị đôi môi mỏng của Hoắc Liệt lấp kín ngăn chặn, chấn động trong im lặng.

Cơ thể co giật run rẩy không thể ngừng lại.

Thật nóng...

Bên ngoài hoa huyệt truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, độ nóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách tường bên trong hoa kính co rút lại một trận, từ trong cơ thể chảy ra càng nhiều chất lỏng sền sệt ướt nhẹp, tất cả tưới trên côn ŧᏂịŧ của Hoắc Liệt.

Cảm giác nóng bỏng, một cách tự nhiên truyền tới trên người Hoắc Liệt, thân hình cao lớn cũng run rẩy theo.

Hắn một mặt càng làm sâu thêm nụ hôn, tuyệt đối không để cho Khúc Tâm Nhu phát ra một chút tiếng vang, mặt khác bắt đầu đong đưa cơ thể, côn ŧᏂịŧ di chuyển dọc theo bên ngoài hoa huyệt, khảm thật sâu vào giữa hai chân cô, không ngừng va chạm qua lại.

Không sai, là giữa hai chân.

Hoắc Liệt dù cho mất khống chế thế nào, cũng chỉ là tiến hành chân giao với Khúc Tâm Nhu mà thôi.

Hắn trước sau chưa từng quên, Khúc Tâm Nhu vẫn còn là xử nữ, lần đầu tiên của cô làm sao có thể để phát sinh ở nơi hoang đường như phòng thử đồ này.

Hắn... Không nỡ để cô chịu thiệt!

Tốc độ thọc vào rút ra của Hoắc Liệt hết sức nhanh mạnh, như mãnh hổ tấn công con mồi, lặp đi lặp lại động tác va chạm mãnh liệt, nhưng đột nhiên đình chỉ một chút ở thời điểm cách 1 cm cuối cùng, tuyệt đối không để cho thân thể mất khống chế của Khúc Tâm Nhu đυ.ng vào vách tường.

Lực đạo chính xác, tốc độ nhanh chuẩn, cũng chỉ có Hoắc Liệt làm được.

Côn ŧᏂịŧ căng cứng ứ máu, toàn bộ phân thân đều là màu đỏ tím, qυყ đầυ to khỏe ước chừng cách nơi ướt nhẹp ở đằng trước 5 – 6 cm, nặng nề mạnh mẽ đẩy ra thịt mềm trắng nõn, để cho phân thân to dài phía sau ra vào càng thêm trót lọt.

Da thịt tiếp xúc chặt chẽ, một trận lại một trận ma sát nóng lên.

Nóng... Cả người trở nên càng nóng...

Khúc Tâm Nhu chỉ cảm thấy bắp đùi cô giống như bị thiêu cháy, nóng đến cơ hồ muốn tróc da, nhưng si mê kɧoáı ©ảʍ côn ŧᏂịŧ của Hoắc Liệt va chạm qua lại ở giữa hoa huyệt.

Mỗi một lần côn ŧᏂịŧ cọ xát, hai mảnh cánh hoa bao quanh âʍ ɦộ đều sẽ bị căng ra một ít, thịt mềm bên trong cũng có thể hơi cảm nhận một ít cọ xát, cảm giác trống rỗng trong cơ thể vì vậy giảm bớt.

Một nửa lực chú ý của Khúc Tâm Nhu thì ở trên môi lưỡi Hoắc Liệt.

Đầu lưỡi hắn phối hợp động tác va chạm dưới hạ thân, ở trong khoang miệng cô ra ra vào vào, tựa như một loại phương thức làʍ t̠ìиɦ khác.

Khúc Tâm Nhu muốn liếʍ mυ'ŧ thật sâu, nhưng không theo kịp động tác của Hoắc Liệt, hết lần này đến lần khác bị lướt qua, muốn dán lên, hắn làm như không thấy.

"Ngô ngô..."

Cô phát ra tiếng vang kháng nghị, hướng về phía Hoắc Liệt ủy khuất hừ hừ, còn dùng ngực cọ cọ ngực hắn.

Hai vυ' bị ma sát đỏ rực, vừa nóng lại mẫn cảm, đặc biệt đầṳ ѵú nhô lên, khi chà sát trên áo hắn, cũng có thể kích động run rẩy một trận.

Nhưng tất cả điều này cộng lại, Hoắc Liệt vẫn không hề nắm lấy ngực cô, cho cô sự thoải mái.

Cô muốn... Muốn rất nhiều... Muốn Hoắc Liệt hôn cô, muốn hắn vuốt ve, càng muốn hắn tiến vào thật sâu...

Trong không gian nhỏ hẹp, dưới toàn bộ sự khống chế nắm trong tay Hoắc Liệt, ngoại trừ tiếng hít thở nhỏ xíu phát ra, cơ hồ không thể nghe được bất kỳ tiếng động nào, hơn nữa càng không có ai ngờ rằng ở trong cửa hàng bán nội y, một nơi công cộng như vậy, thế nhưng có một người đàn ông và một người phụ nữ tằng tịu dâʍ đãиɠ với nhau.

Chất lỏng trong tiểu huyệt Khúc Tâm Nhu chảy ra cuồn cuộn không dứt, không chỉ tưới trên côn ŧᏂịŧ của Hoắc Liệt, còn theo mép đùi cô chảy xuống.

Lưu lại một vệt nước, thật sự... Giống như... Nướ© ŧıểυ...

Điều này nhạy cảm với Khúc Tâm Nhu hơn so với bất kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ các vị trí trên cơ thể, thân thể cô càng thêm run rẩy kịch liệt.

Hoắc Liệt rất nhanh nắm quyền kiểm soát tất cả, không tiếp tục va chạm ra ra vào vào nữa, mà bưng kín côn ŧᏂịŧ, đặt qυყ đầυ ở phía trên âm đế, dùng sức chơi đùa, viên thịt nho nhỏ không ngừng bị xoa ấn.

Khúc Tâm Nhu không kiên trì được bao lâu, rất nhanh quân lính tan rã, khoảnh khắc nước mắt dâng trào nơi đáy mắt, cô đạt tới cao trào.

Lần này, bên trong tiểu huyệt và trên âm đế đồng thời đạt tới cao trào, giống như hồng thủy càn quét tứ chi và xương cốt khắp nơi trong cơ thể cô.

Cô thậm chí không nhận ra được Hoắc Liệt kết thúc nụ hôn, từ trên cánh môi cô rời đi, giữa hai người còn treo một sợi chỉ bạc, kéo dài sau đó đứt gãy ở giữa không trung.

Càng không chú ý tới, Hoắc Liệt lôi kéo tay cô, đặt ở trên côn ŧᏂịŧ nóng bỏng ướt đẫm dính sền sệt, bắt đầu không ngừng tuốt.

Hắn còn chưa cao trào, khắc chế, chỉ có thể dùng tay Khúc Tâm Nhu.

Tiếng nước ướt 'Tách tách', nhẹ nhàng vang lên.

Hoắc Liệt kiềm hãm không được nheo mắt lại, đáy mắt đen sâu thẳm toàn là nhu tình, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt ráng đỏ của Khúc Tâm Nhu sau cao trào, nhìn khóe mắt và đuôi lông mày phong tình của cô, bụng càng ngày càng co rút.

Ở trước một khắc bắn ra, hắn dịch chuyển tay Khúc Tâm Nhu.

Xì xì... Một dòng lại một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt, đều bắn ở bên ngoài hoa huyệt Khúc Tâm Nhu, bao gồm phía trên qυầи ɭóŧ màu đen bị gạt sang một bên.

Khúc Tâm Nhu nhìn Hoắc Liệt nhíu mày khi cao trào, nhìn đuôi mắt hắn nhẹ nhàng run rẩy, cũng nhìn chằm chằm vẻ mặt buông lỏng của hắn sau khi bắn tinh... Trong đồng tử chỉ phản chiếu bóng dáng Hoắc Liệt, những thứ khác đều không quan trọng, ngay cả khi tiểu huyệt của cô được bao phủ bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Ngược lại thì Hoắc Liệt sau khi hoàn hồn, nhíu chặt ấn đường, lại có chút né tránh tầm mắt Khúc Tâm Nhu.

Thở dốc, Hoắc Liệt hắng giọng, ra lệnh với Khúc Tâm Nhu: "Mặc quần áo vào, đi theo anh ra ngoài."

"Ân." Cơ thể Khúc Tâm Nhu động đậy, muốn cởi nội y ở trên người ra, đổi trở về nguyên trạng.

"Đừng cởi, cứ mặc cái này." Hoắc Liệt lập tức ngăn cản cô thay qυầи ɭóŧ dính mảng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, sau khi cởi ra càng không biết phải làm thế nào, còn không bằng để cho Khúc Tâm Nhu mặc ở trên người.

Ngay cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, mặc lên người.

Một người ưa thích sạch sẽ như Khúc Tâm Nhu, thế nhưng ở thời điểm này hoàn toàn không nói một câu 'Bẩn', ngoan ngoãn nghe lời chỉnh lại qυầи ɭóŧ, chẳng qua thân thể cô mềm nhũn yếu ớt, không cách nào cài được khóa áσ ɭóŧ.

Hoắc Liệt trầm mặt, không nói một lời duỗi tay tới, giúp cô cài nút, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hai ngọn núi trắng như tuyết của cô, phía trên lưu lại không ít dấu tay của hắn.

Ngay sau đó, Hoắc Liệt đưa từng món từng món quần áo ngoài cho Khúc Tâm Nhu.

Giữa quá trình, kẹo que đút ở trong túi áo Khúc Tâm Nhu rơi xuống mặt đất.

"Kẹo que của em." Khúc Tâm Nhu nóng lòng, sốt ruột lại đau lòng.

"Em tiếp tục mặc quần áo, anh tới nhặt." Hoắc Liệt trả lời.

Ngay tại thời điểm hắn ngồi xổm xuống nhặt kẹo que, Khúc Tâm Nhu nhìn sau lưng hắn, đột nhiên nghĩ tới điều gì, thanh âm êm ái truyền đến.

"A Liệt, vừa rồi anh vẫn luôn ở bên ngoài, chưa từng tiến vào." Lần cao trào này, đối với Khúc Tâm Nhu mà nói trong sự thỏa mãn, lại mang theo chút xíu mất mát.

Hoắc Liệt nghe vậy, sau lưng căng thẳng, nắm chặt cây kẹo trong tay, chậm rãi đứng dậy.

Khúc Tâm Nhu hoàn toàn không biết bản thân mình nói sai cái gì, vẫn còn lầu bầu: "Anh rõ ràng nói cho em thứ càng to."

"Em còn muốn để cho anh đi vào?" Sau khi Hoắc Liệt đứng dậy, con ngươi đen sâu thẳm hỏi.

"Ân ân, có thể chứ?" Hai mắt Hoắc Liệt lóe lóe, giống như đúc thời điểm cô muốn ăn kem.

"Đương, nhiên, có thể, chứ!"

Hoắc Liệt thấp giọng trả lời, dưới ánh mắt khó hiểu của Khúc Tâm Nhu xé rách giấy gói kẹo, sau đó vén làn váy cô lên, đem kẹo que lăn lộn một vòng ở trên bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn chưa được dọn dẹp, tiếp theo đưa vào bên trong tiểu huyệt đỏ tươi của cô.

"A..."

Kẹo que so với qυყ đầυ của Hoắc Liệt, nhỏ hơn một vòng rất lớn, nhưng do vách tường bên trong tiểu huyệt vừa mới đạt cao tròa, bị kẹo que cứng rắn cọ xát thật mạnh, vẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mép đùi Khúc Tâm Nhu run rẩy không ngừng.

Mà Hoắc Liệt căn bản không cho Khúc Tâm Nhu thời gian thích ứng, nhét kẹo que vào một nửa, lại dùng qυầи ɭóŧ che đậy, sau đó lôi kéo tay cô đi ra ngoài.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~