Editor: Cindy
Khúc Tâm Nhu đang ở giữa sự xúc động không kịp đề phòng, bị Hoắc Liệt lôi kéo, lảo đảo đi về trước một bước, cây kẹo que vốn ban đầu lộ ra ở bên ngoài hoa huyệt, để ở trên đùi, cứ như thế nhẹ nhàng ma sát bị cắm đi vào, hoàn toàn thâm nhập ở trong tiểu huyệt.
"Ngô..."
Cô kêu rên một tiếng, muốn gọi Hoắc Liệt dừng lại, nhưng căn bản địch không lại lực đạo lôi kéo của người đàn ông, chỉ có thể bị ép buộc bất đắc dĩ đi theo hắn.
Mỗi một bước đi, hai đùi sẽ cọ xát vào nhau, kẹo que cũng ma sát vách tường trong tiểu huyệt non mềm, một chút một chút, tựa như càng đi sâu vào địa phương bên trong.
Hoắc Liệt nghe được tiếng cô rêи ɾỉ, nhưng không quay đầu lại, mày rậm nhíu chặt sắp dính chung một chỗ, trên mặt tức giận mù mịt, thần sắc càng hung ác.
Người xung quanh ước chừng bị dáng vẻ hung thần ác sát này của Hoắc Liệt hù dọa, rõ ràng nhìn thấy hắn từ trong phòng thử đồ nội y nữ đi ra, nhưng không dám tiến lên một bước, dùng ánh mắt nơm nớp lo sợ đánh giá hắn và Khúc Tâm Nhu.
Ở trong mắt những người đó, chỉ sợ rằng hắn là đồ vô sỉ ức hϊếp phụ nữ, mà Khúc Tâm Nhu là người phụ nữ đáng thương chịu đựng lăng nhục.
Nhưng mà trên thực tế, hắn mới là người bị Khúc Tâm Nhu dắt mũi.
"Tính tiền!" Hoắc Liệt nóng nảy, đặt nhãn hiệu vốn gắn trên bộ nội y lên quầy thu ngân.
"... Vâng, Tiên sinh, mời anh chờ một chút, tôi lập tức tính tiền cho anh." Vị tiểu thư tính tiền cũng hết sức kinh hãi, lập tức hoạt động tay chân nhanh chóng.
Tính tiền, cà thẻ, bỏ chạy lấy người.
Hoắc Liệt làm dứt khoát lưu loát, cuối cùng từ cửa hàng chuyên bán nội y rời đi, bước chân vừa dài vừa nhanh, tay vẫn nắm chặt tay Khúc Tâm Nhu chưa từng buông lỏng.
Khúc Tâm Nhu cơ hồ chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân Hoắc Liệt, không chỉ phải chịu đựng kẹo que ở trong tiểu huyệt động đậy ma sát, còn phải để ý sắc mặt Hoắc Liệt.
"Anh tức giận sao?"
Cô không biết rốt cuộc Hoắc Liệt giận dữ cái gì.
"A Liệt, anh đi chậm một chút, em khó chịu."
Lần này, cô thật sự khó chịu, kẹo que là kẹo cứng, cũng không phải kẹo mềm, từng chút từng chút đυ.ng chạm ma sát tiểu huyệt hơi đau.
"A Liệt, mau dừng lại, có cái gì... Có cái gì đang chảy xuống!"
Khúc Tâm Nhu kinh hô một tiếng, vội vội vàng vàng lôi kéo cánh tay Hoắc Liệt.
Nhưng mà, người đàn ông cắm đầu đi về phía trước, chưa từng quay đầu lại liếc mắt nhìn, gần như gầm nhẹ ra lệnh: "Em câm miệng!"
L*иg ngực Khúc Tâm Nhu tức khắc chợt lạnh, một cổ hơi thở chua xót xông lên chóp mũi, làm cả người cô khó chịu, con ngươi vốn trộm nhìn sườn mặt Hoắc Liệt, sau khi nhìn chăm chú một lúc lâu, ảm đạm thu hồi, lập tức chuyển hướng sang bên cạnh, đuôi mắt buộc chặt, không muốn quan tâm hắn nữa.
Cô vô thanh vô tức*, cho dù tϊиɧ ɖϊ©h͙ ban đầu dính ở bên trong qυầи ɭóŧ, đang theo mép đùi chảy xuống, cho dù kẹo que làm tiểu huyệt của cô đau, cũng không mở miệng nói nửa lời, chỉ cau mày, an tĩnh lại chật vật theo sát bước chân Hoắc Liệt.
* Vô thanh vô tức [无声无息]: Không có âm thanh, không có hơi thở. Cũng có khi chỉ một người không có tiếng tăm, không được người khác biết.
Hoắc Liệt là người có tính khí nóng nảy, khoảng thời gian bọn họ ở chung, Hoắc Liệt cũng thường xuyên giận dữ và lạnh nhạt với cô, đều chưa từng đặt Khúc Tâm Nhu ở trong lòng, nhưng mà lần này thì khác.
Thường ngày thời điểm Hoắc Liệt gầm rống, vẫn sẽ nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng dáng cô, lần này ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.
Thời điểm ở phòng thử đồ, bọn họ còn trần trụi dán sát, hôn môi, vuốt ve, thâm nhập dây dưa, cùng nhau cao trào... Từ thân mật đến giận dỗi, bỗng nhiên biến hóa 180 độ, làm cho Khúc Tâm Nhu không thể thích ứng.
Hai người trầm mặc không nói, cứ như vậy một đường đến bãi đỗ xe.
Hoắc Liệt đi rồi một đường, những tức giận trong đáy lòng đã tiêu tan xong hết rồi, thật ra thì cũng không phải thật sự tức giận, chẳng qua trong l*иg ngực buồn bực một hơi đều không phát ra được.
"Lên xe." Hắn vừa nói chuyện vừa quay đầu, nhìn thấy sắc mặt Khúc Tâm Nhu có chút tái nhợt, còn có mi tâm cô nhíu chặt, nỗi lòng lập tức bất an, bên tai vang lên lời nói lúc trước của Khúc Tâm Nhu: "Em làm sao vậy? Nơi nào khó chịu?"
Trong nháy mắt đến gần, hắn mới buông lỏng bàn tay một mực nắm chặt tay cô.
Khúc Tâm Nhu đạt được sự tự do, lập tức giấu tay ở phía sau lưng, không muốn để cho Hoắc Liệt bắt lấy.
Động tác của cô rất nhanh, nhưng Hoắc Liệt vẫn nhìn thấy được, ở trên cổ tay trắng nõn của cô có một vệt đỏ vòng tròn, vô cùng bắt mắt.
Hắn nhất thời mất khống chế, quên không kiểm soát lực đạo trên tay, Hoắc Liệt cau mày thật sâu.
Hai người mặt đối mặt, lâm vào trong sự lặng im, ngay cả không khí cũng trở nên căng thẳng.
"Em..."
Hoắc Liệt cân nhắc dùng từ ngữ phù hợp, Khúc Tâm Nhu xoay người, không thèm nhìn hắn, tự mình mở cửa xe ghế sau ngồi lên.
Nói chính xác hơn, cô cuộn tròn nằm lên.
Khúc Tâm Nhu nằm nghiêng trên ghế đôi ở phía sau, mặt quay về phía lưng ghế, hai tay đan chéo ở trước ngực, hai chân uốn gập về trước người... Đó là tư thế cô thích nhất, đem bản thân co thành một cục.
Ngày thường, dưới tư thế này Khúc Tâm Nhu tỏ ra thoải mái tự nhiên, nhưng mà hiện giờ Hoắc Liệt xem ở trong mắt, thì nhìn thấy một sự mong manh yếu ớt.
Cô run rẩy ôm chặt cơ thể, không còn tìm kiếm cái ôm ấm áp thuộc về cô.
Làn váy ở sau lưng Khúc Tâm Nhu rủ xuống, lộ ra cặp mông tròn trịa trắng như tuyết, đôi chân mảnh khảnh thon dài chồng chéo vào nhau, còn có... Bên trong bắp đùi có vệt nước da^ʍ mĩ, một đường chảy xuôi xuống bắp chân...
Đó là chất lỏng sền sệt màu trắng sữa.
【 A Liệt, mau dừng lại, có cái gì... Có cái gì đang chảy xuống! 】
Trong đầu Hoắc Liệt thoáng qua lời nói của Khúc Tâm Nhu, khi đó hắn hoàn toàn phẫn nộ, hoàn toàn không để tâm rốt cuộc cô đang nói cái gì.
Không chỉ tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn bắn ra, còn có kẹo que hắn nhét vào, như cũ còn lưu lại trong tiểu huyệt của cô.
~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~