Editor: Cindy
Chuyện quá khứ...
Những lời này làm cho động tác của cả hai người đều cứng đờ, đặc biệt là Hoắc Liệt, tầm mắt hắn cấp bách nhìn chằm chằm vào Khúc Tâm Nhu, cẩn thận nhìn chăm chú mỗi một phản ứng của cô.
Trong đó, với trách nhiệm là một sĩ quan cảnh sát hình sự, nếu Khúc Tâm Nhu nhớ lại chuyện trước kia, nhất định sẽ cho hắn manh mối để tiến thêm một bước điều tra vụ án.
Càng có một ít ưu tư không rõ, cảm xúc không rõ, dưới đáy lòng hắn thậm chí hy vọng không muốn Khúc Tâm Nhu khôi phục ký ức nhanh như thế.
"Không có..." Khúc Tâm Nhu lắc lắc đầu, phủ nhận suy đoán của Hoắc Liệt, đôi mắt ngấn lệ càng thêm mờ mịt, có chút mơ hồ không rõ giải thích: "Em cũng không biết tại sao, chính là... Chính là rất chán ghét. Vừa đυ.ng đến nơi đó, toàn thân sẽ khẩn trương. Thật sự rất chán ghét."
Vào giờ khắc này, cô không còn là một cô gái trưởng thành nữa, càng giống như đứa trẻ ngây thơ, bi bô tập nói, nhưng vẫn không có biện pháp nói chính xác và rõ ràng hơn tất cả mọi chuyện.
Trong tiềm thức của cô, tựa hồ nhớ được một ít chuyện gì đó, nhưng trong trí nhớ là một mảnh trắng xóa, cái gì cũng không nhớ nổi.
Mỗi một lần muốn đến gần, thân thể sẽ phát ra tín hiệu bài xích mãnh liệt, khiến cho cô vừa khẩn trương lại sợ hãi, không bằng yên ổn làm một con mèo.
Mặc dù Khúc Tâm Nhu nói không rõ ràng lắm, nhưng trên cơ bản Hoắc Liệt có thể xác định phán đoán của hắn không sai.
Cô không nhớ rõ những ký ức bị ngược đãi, nhưng thân thể của cô lại nhớ rành mạch, chán ghét bất cứ thứ gì tiến vào hoa huyệt của cô, cho dù chính bản thân cô, đều cảm thấy nguy hiểm.
Điều này thật khó khăn.
Cô gái trước mắt hắn quần áo nửa lộ, hai chân rộng mở, trong tay hắn là thuốc mỡ cần phải bôi ở hoa huyệt, mấy ngày nay chẳng ngó ngàng gì tới phía dưới, cũng không biết miệng vết thương nơi đó của cô thế nào?
Hoắc Liệt nhíu mày, nghĩ ngợi tiếp theo phải làm như thế nào.
Khúc Tâm Nhu thì dè dặt nhìn gò má ngưng trọng của hắn, thận trọng hỏi hắn: "Anh mất hứng sao? Nếu như là anh, em... Em có thể."
Để tỏ lòng quyết tâm, cô còn kéo làn váy lên cao hơn một ít, thậm chí có thể nhìn thấy bụng nhỏ trắng nõn bằng phẳng.
Mắt Hoắc Liệt tối sầm, bởi vì một phần vòng eo mảnh khảnh mềm mại của cô, lý trí và du͙© vọиɠ mãnh liệt va chạm.
Hắn siết chặt lọ thuốc mỡ trong lòng bàn tay, cuối cùng quyết định nói: "Từ sau khi rời khỏi bệnh viện, vẫn chưa tiến hành kiểm tra thêm bất luận cái gì. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của em có vết thương, cũng không biết bây giờ như thế nào."
"Anh cho em hai sự lựa chọn. Một, hiện tại anh giúp em bôi thuốc, kiểm tra tình trạng hồi phục của vết thương. Hai, sáng mai chúng ta đến bệnh viện, để cho bác sĩ chuyên môn tới kiểm tra, còn có gần đây em không uống thuốc, anh muốn nghe một chút kiến nghị của bác sĩ."
"Em chỉ cần nhớ kỹ, anh và bác sĩ đều sẽ không tổn thương em, đều hy vọng em có thể bình phục sức khỏe. Nghĩ rõ ràng, nói cho anh quyết định của em."
"Không cần bác sĩ. Muốn anh."
Lời Hoắc Liệt vừa dứt, Khúc Tâm Nhu gần như không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra, còn nắm lấy cổ tay hắn, sợ hãi hắn rời đi.
Ngực Hoắc Liệt run rẩy, sau khi hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Được. Em thả lỏng thân thể, anh sẽ rất nhanh kết thúc. Nhớ kỹ, anh sẽ không tổn thương em."
Hắn năm lần bảy lượt lặp lại cùng một câu nói, đây là một loại xây dựng sự tín nhiệm. Ở một mức độ nhất định, muốn giảm bớt sự căng thẳng cho Khúc Tâm Nhu.
Sau đó hai người đối mặt, Hoắc Liệt một lần nữa cúi người, tiến đến gần trước hoa huyệt của Khúc Tâm Nhu.
Khúc Tâm Nhu vẫn khẩn trương y nguyên, ngón tay cô dùng sức bắt giữ cổ tay Hoắc Liệt, đầu ngón tay phiếm chút tái nhợt, móng tay trở nên trong suốt.
Nhưng người này là Hoắc Liệt a... Là chủ nhân của cô a...
Đây là một dòng nước ấm trong cơ thể lạnh băng của cô, chậm rãi chảy xuôi.
Hoắc Liệt nhìn hoa huyệt gần trong gang tấc, so với lúc trước càng căng thẳng, tâm tình cũng càng thêm phức tạp, địa phương xinh đẹp da^ʍ mĩ như vậy, tại sao có thể có kẻ tàn nhẫn tổn thương cô.
Lần đầu tiên, trái tim hắn có thêm tình cảm dịu dàng, thời điểm ngón tay đυ.ng chạm tiến vào cũng trở nên càng êm ái.
Lòng bàn tay nóng bỏng, thấm thuốc mỡ mát lạnh, nhẹ nhàng dán trên hoa môi phấn nộn.
~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~