Editor: Cindy
"Ngô ngô ——"
Khúc Tâm Nhu run rẩy, lập tức nín thở.
Hoắc Liệt đặt ngón tay ở bên ngoài, chưa hề duỗi tay tiến vào sâu, đồng thời nói: "Nếu cảm thấy khó chịu, có thể nói ra, cũng có thể kêu anh dừng tay."
"Không... Em..." Lông mi Khúc Tâm Nhu khẽ run, lặng lẽ chăm chú nhìn con ngươi chưa từng có bất kỳ dao động nào của hắn, nhẹ giọng nói: "Em tin tưởng anh..."
Sự tín nhiệm như vậy, thậm chí khiến cô dùng ý chí khống chế phản ứng bài xích của thân thể, hoàn toàn mở rộng trái tim đón nhận bị Hoắc Liệt tiến vào.
Mắt Hoắc Liệt nhìn được hết thảy mọi thứ, trong l*иg ngực có chút gì đó nặng trĩu.
"Đừng lo lắng, anh sẽ từ từ tới." Hắn không ngạc nhiên buột miệng thốt ra, rất dịu dàng.
Đầu ngón tay hắn dính thuốc mỡ lóng lánh xoa xoa phía trên hoa môi, từ trên xuống dưới, chậm rãi di chuyển, giống như đang vuốt ve lông tơ mềm mại của một con mèo, cảm thụ được xúc cảm nhẹ nhàng chỉ bằng đầu ngón tay.
Đồng thời trong lúc vuốt ve, hắn cũng lấy thêm thuốc mỡ dạng gel, từng chút từng chút dò xét vào khe hở ở giữa hai cánh hoa môi.
Ngón tay mặc dù không tiến vào, nhưng thuốc mỡ đã đi trước, sẽ không cảm thấy lạnh quá, nó cũng có thể đóng vai trò trong việc bôi trơn trước.
Trong lúc này, Khúc Tâm Nhu vẫn khẩn trương, nhưng không sợ hãi giống như vừa rồi nữa.
Hoắc Liệt cũng bởi vậy gia tăng động tác trên ngón tay, không chỉ vuốt ve hai bên hoa môi, ngay cả bốn phía đều chiếu cố đến.
Ngón tay không ngừng mở rộng phạm vi, thời điểm khẽ vuốt ve phía trên còn chạm vào lôиɠ ʍυ màu đen và một viên thịt nhỏ tròn tròn.
"A..."
Đầu ngón tay nhanh nhẹn xoa ấn, trong nháy mắt Khúc Tâm Nhu kinh hô thành tiếng, cơ bắp bên trong bắp đùi căng thẳng co rút lại một trận.
"Làm đau em?" Hoắc Liệt vội vàng ngừng động tác trên tay, ngửa đầu nhìn Khúc Tâm Nhu.
Khúc Tâm Nhu nhíu mày như cũ, đáy mắt ửng đỏ vẫn chưa tiêu tan, nhưng mà lần này, trên gương mặt trắng nõn của cô không biết vì sao phiếm thêm một tầng hồng nhạt.
"Không phải..." Cô dùng hàm răng cắn môi, che giấu hơi thở dồn dập.
"Không phải đau... Không biết... Em cũng không biết... Rất kỳ quái... Kỳ quái..."
Đầu óc Khúc Tâm Nhu về phương diện này là một mảnh lờ mờ, cô không biết tại sao thân thể của mình có loại phản ứng này, càng không biết đây là du͙© vọиɠ.
Cô chỉ cảm thấy thân thể tê tê dại dại, mà ngón tay Hoắc Liệt... Rất thoải mái.
Nếu Hoắc Liệt buông lỏng tâm trạng nhiều hơn, chắc chắn có thể liếc mắt nhìn ra biến hóa sinh lý của Khúc Tâm Nhu. Tuy nhiên thần kinh hắn so với Khúc Tâm Nhu càng căng thẳng hơn, trong đầu chỉ lưu giữ ý nghĩ 'Kiểm tra vết thương', mặt khác tất cả du͙© vọиɠ trong cơ thể đều bị hắn dùng lý trí và những thứ khác áp chế.
Hắn lo lắng Khúc Tâm Nhu không nói thật, bắt chước lại động tác vừa rồi, ngón tay vuốt ve phía trên, đầu ngón tay thậm chí dừng lại càng lâu, còn ở trên viên thịt nhỏ nhẹ nhàng ấn một chút.
"A..."
Lại tới nữa... Cảm giác tê dại mới vừa rồi lại tới...
Khúc Tâm Nhu rêи ɾỉ ra tiếng, luồng nhiệt lưu kích động trong cơ thể càng thêm mãnh liệt, ngón chân căng thẳng cọ cọ ga trải giường.
Cô không kìm lòng nổi nheo mắt lại, cảm thụ cảm giác xa lạ trong cơ thể.
Ở giữa sự xa lạ, còn có một tia quen thuộc.
Giống với thời điểm cô ở trong phòng vệ sinh giúp Hoắc Liệt vuốt ve, hoa huyệt cũng có loại cảm giác này, vừa thoải mái lại khó chịu, hình như có thứ gì muốn chảy ra...
Thanh âm vừa yêu kiều vừa quyến rũ truyền vào trong tai, nếu dưới tình huống trước mắt mà Hoắc Liệt còn chưa hiểu rõ, thì uổng phí hai mươi mấy năm hắn sống là một người đàn ông.
Đây là du͙© vọиɠ của Khúc Tâm Nhu.
Nếu có một người phụ nữ, vuốt ve côn ŧᏂịŧ của hắn như vậy, hắn khẳng định cũng sẽ không nhịn được kêu ra.
Hoắc Liệt kiềm chế càng khổ cực, nhưng nắm bắt được một thông tin, từ sau khi đυ.ng chạm âm đế của Khúc Tâm Nhu, thân thể của cô không khẩn trương như trước, bất tri bất giác thả lỏng hơn.
Đây chưa chắc không phải một biện pháp hay.
Trong nháy mắt nghĩ ngợi, Hoắc Liệt lập tức quyết định, tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Khúc Tâm Nhu.
Khi cô bị suy nghĩ du͙© vọиɠ chiếm cứ, tiến vào bên trong tiểu huyệt để tiến hành kiểm tra, cũng sẽ dễ dàng hơn.
Bởi vậy, ngón tay hắn không chỉ không rời khỏi viên thịt nhỏ dưới sự vuốt ve nhô lên và trở nên cứng rắn, ngược lại còn xoa ấn xung quanh vòng quanh nó, xâm chiếm một tấc lại một tấc.
"A... A a... Ô ô..."
Cô làm sao phát ra âm thanh như vậy...
Thân thể Khúc Tâm Nhu không dừng được run rẩy, càng bất đồng với sự khẩn trương vừa rồi, càng giống như phản ứng thời điểm hưng phấn, đôi môi đỏ mọng không ngừng tràn ra các loại tiếng vang, tất cả đều nũng nịu nhẹ nhàng, thậm chí chính bản thân cô cũng chưa bao giờ nghe.
Trong lòng cô cảm thấy xấu hổ, không ngừng muốn chịu đựng, nhưng như thế nào cũng nhịn không được.
"Không cần... Đừng đυ.ng nơi đó... A..." Cô nhịn không được, chỉ có thể kháng cự sự đυ.ng chạm của Hoắc Liệt, nhưng tay phải vẫn đang nắm chặt Hoắc Liệt, không chỉ không buông lỏng, thậm chí ngay cả một chút khước từ đẩy ra cũng không có.
Hoắc Liệt nắm giữ tất cả phản ứng tay chân của cô, hai ngón tay lưu lại ở trên âm đế, một bên nhẹ nhàng nắn bóp, một bên hỏi cô: "Thật sự muốn anh buông tay rời đi?"
"A a... Ngô ngô..."
Khúc Tâm Nhu càng run rẩy hơn, bên trong đôi mắt trong sáng hỗn độn một mảnh, căn bản không chịu nổi các loại thủ pháp đùa bỡn của Hoắc Liệt.
Âm đế giống với viên kẹo QQ* vậy, bị hắn nặn tròn bóp bẹp, lôi kéo xoa ấn, đồng thời trong lúc đùa bỡn, không quên hoa môi phía dưới, thỉnh thoảng sẽ phối hợp âu yếm cùng lúc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi một chỗ mẫn cảm.
* Kẹo dẻo QQ"A... A a... Ô ô... Khó chịu... A..."
Khúc tâm Nhu cố gắng muốn thử khép hai chân lại, nhưng Hoắc Liệt đặt mình vào trong đó, không chỉ không khép lại được, thay vào đó nó tựa như đang vòng quanh vòng eo hắn.
Trong lúc nhất thời, trong phòng không ngừng quanh quẩn tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào, giống như rắc đường, sền sệt dính dính, còn có chút vị ngọt.
Quá trình này, nếu nói Hoắc Liệt hoàn toàn không có tâm tư, lời này nói ra chỉ sợ không ai tin tưởng.
~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~