Vương Giai Giai không biết mình nên cảm thấy như thế nào, chỉ trong một buổi tối nay, tâm trạng cô thay đổi xoành xoạch như ngồi trên xe đang cua trên đèo Hải Vân, hết kí©ɧ ŧɧí©ɧ này đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác. Người cô cứng đờ như khúc gỗ, một phần vì căng thẳng, phần còn lại vì sợ.
Vất vả mãi mới thoát hiểm, còn chưa kịp thở phào thì cái thứ kia của Quý An Ức bắt đầu chuyển động.
Bối rối nguyên một phút, Vương Giai Giai mới nhận ra, Quý An Ức đang ȶᏂασ cô!
Không phải vô tình không cẩn thận cắm vào, mà là biết rõ là cô nhưng vẫn cố tình đâm vào. Qυყ đầυ xông thẳng vào âʍ đa͙σ căng chặt, thân gậy như dài vô tận làm huyệt cô căng đầy.
Đây là một cú thúc nhanh mà nhẹ, làm không sâu không mạnh, nhưng cũng chính vì không có lực mạnh cũng như vào sâu nên tốc độ nhanh đến mức khó tin, bắt chước y như tần suất ma sát giữa tay và bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©. Âʍ đa͙σ nóng bừng dưới sự cọ xát cực nhanh, như có những đốm lửa nhỏ đang bùng lên.
Trước giờ Vương Giai Giai không hề biết rằng làʍ t̠ìиɦ còn có thể đem đến cảm giác này. Trước kia cô thấy thứ đồ của đàn ông giống hung khí, dã man thô bạo, có thể cảm nhận được chút vui vẻ trong cơn mưa gió bão bùng cũng đã khó lắm rồi.
Nhưng bây giờ, cô mới biết thứ này còn có thể như một con rắn dài, không bắt hay mυ'ŧ được, linh hoạt tấn trái công phải, mỗi một lần kɧoáı ©ảʍ không quá nhiều nhưng nhẹ nhàng thoải mái, ban đầu không rõ nhưng dần dần mãnh liệt.
Gậy thịt càng lúc càng ra vào nhanh, giữa tần suất khuấy động nhanh ấy, da^ʍ thuỷ lẫn bọt trắng chảy ra, rớt trên giường. Trong chăn tràn ngập mùi tìиɧ ɖu͙© dâʍ ɭσạи, Vương Giai Giai cắn chặt răng, không dám phát ra một tiếng động nào, từng cơn tê dại từ trong hoa huyệt lan lên xương sống khiến người ta khó suy nghĩ minh mẫn nổi. Cô đã không còn sức để nghĩ xem chuyện này có đạo đức hay vô đạo đức, chỉ biết dùng hết sức lực để không phát ra tiếng.
Trước sự phối hợp thầm lặng đó, Quý An Ức càng làm càng mạnh, hơn nữa cửa các phòng ngủ đều đóng, Trương Cảnh cũng dần ngủ, toàn bộ phòng khách chìm trong bóng tối đen kịt, hoa huyệt nhanh chóng ướt dầm dề, thịt mềm ướt nhẹp đã hoàn toàn thích nghi với tiết tấu của dươиɠ ѵậŧ dài.
Lại một lần đâm vào, gậy thịt lút cán xuyên vào tận cùng, chọc thẳng giữa cổ tử ©υиɠ, có thứ gì đó lập tức sụp đổ, phá tan mọi xiềng xích, kéo đến như sóng thần ập xuống gột rửa tấm thân mềm mại trẻ trung ấy.
Chết mất, chết thật mất.
Vương Giai Giai nghẹn họng, suýt nữa bật thốt ra tiếng, nếu không phải cô nhanh chóng bịt miệng thì cô đã thét lên rồi.
Nơi sâu nhất trong cơ thể, nơi bình thường luôn khép kín nay bị nhét một cây gậy to đùng. Đầu khấc chặn trước cổ tử ©υиɠ, cọ xát mơn trớn xung quanh, kɧoáı ©ảʍ chồng chất ngồn ngộn ập đến, cô quặp chặt ngón chân, lưng cong lên thành một đường cong khiêu gợi. Bàn tay che miệng ướt sũng, nước bọt không kịp nuốt hoà lẫn với nước mắt chảy ra từ khoé mắt.
Sau cơn cực khoái, Vương Giai Giai buồn ngủ vô cùng, cô càng nhận thức rõ hơn sự thật mình đã bị bạn tốt của người yêu ȶᏂασ, còn sướиɠ đến phun nước trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Trong lòng cô trào dâng cảm giác tự căm ghét bản thân mình, nhưng đồng thời cũng có cảm giác tự ti vô dụng. Có lẽ cô vốn không xứng với một số người nào đó, trước kia không đủ xuất sắc nên không xứng, bây giờ toàn thân dơ bẩn càng không xứng.
Nước mắt nơi khoé mi càng rơi dữ hơn, cuối cùng cũng không chỉ là vì cảm giác căng trướng gậy thịt đem lại.
Quý An Ức hiểu phụ nữ, nhưng cũng rất tự cao. Sau khi phát hiện cô mềm người dán lên cơ thể anh, không có ý phản kháng, không hiểu sao anh không hề nghĩ đến những chuyện khác mà chỉ một lòng nghĩ rằng cô thoải mái, cô thuận theo, có phải là…
Cô ấy cũng rất thích mình.
Càng nghĩ vậy, những hình ảnh chung đυ.ng ngày trước ùa vào trong đầu anh. Rõ ràng là những câu nói giao lưu bình thường, nhưng giờ nghĩ lại thì lại thấy thoáng ngọt ngào.
Thậm chí Quý An Ức còn cảm thấy, có khi cô ấy thích mình từ lâu rồi, đêm nay là một bước ngoặt, chẳng phải lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý cũng thế còn gì.
Được thôi, nếu cô đã thích anh đến thế, thể xác họ còn hợp nhau đến vậy, thế thì thử chung thuỷ một lòng vì cô cũng không khó lắm.
Nhận rõ tình cảm trong lòng, Quý An Ức đỡ thân dưới của cô, lật người một cái, đè cô trên cáng cứu thương, hai đùi gồng lên, anh dũng xỏ xuyên trong âʍ đa͙σ non mềm chật hẹp, nhiều lần đưa qυყ đầυ vào trong tử ©υиɠ, dốc hết kỹ xảo đến mức chăn giường rung cành cạch.
Vào lần cuối cùng, anh kề sát môi bên khoé miệng cô, dươиɠ ѵậŧ run run, gân xanh nổi lên, lỗ chuông thả lỏng. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt bắn vào tử ©υиɠ nhỏ nhắn, đẩy cô lêи đỉиɦ cực khoái lần nữa.