Phụ Từ Tử Hiếu

Chương 59: Ngư ông đắc lợi 6

Xoay người, La Thành đi rất gian nan, đầu cháng váng đầu, vật kia ở trong l*иg ngực như muốn nổ tung ! Haha , hình như bệnh viêm cơ tim* lại tái phát . Trước khi chỉ có trời lạnh mới phát bệnh , mỗi lần phát bệnh đều phải ngây ngốc ở trong bệnh viện tầm 10 ngày. Bác sĩ nói , chỉ cần không tức giận sẽ không có vấn đề gì , nhưng rõ ràng bây giờ y không có tức giận chỉ có vô cùng tuyệt vọng mà thôi . Tuyệt vọng , tại sao con trai lại biến thành như thế , nó là một tay y nuôi lớn , tại sao lại không giống y chút nào mà lại khát máu tàn nhẫn như người kia như thế ! Nhớ rõ khi còn nhỏ , ngay cả một con gián y còn gϊếŧ, không phải không dám chẳng qua là không đành lòng , nó cũng là một sinh mạng mà.

(Viêm cơ tim là viêm lớp cơ dày của thành tim. Khi VCT trở nên trầm trọng, tác dụng bơm của tim suy yếu đi và tim không còn khả năng cung cấp nguồn máu giàu oxygen cho phần còn lại của cơ thể. Các cục máu đông có thể hình thành trong tim  gây  đột quỵ hoặc nhồi máu cơ tim)

La Thành há hốc miệng, nỗ lực hớp càng nhiều không khí hơn để hô hấp . Thế nhưng ngụm khí trong ngực kia vẫn không chịu thông.

Thật là khổ sở, y có thể cứ chết như vậy hay không ? Sẽ không chứ! Nói muốn chết bản thân cũng không chết sớm như vậy chứ, nhưng cho dù có chết y cũng không quay đầu cầu xin người phía sau kia đâu!

Trong nháy mắt ngã xuống đó , La Thành còn đang suy nghĩ mình bị viêm cơ tim từ lúc nào ? Hình như là từ rất lâu rồi , y cũng không nhớ rõ nữa , khi đó hình như y mới sinh ra được vài ngày, nhưng tại sao y lại nhớ được ! Chỉ biết là , lúc đó ở trong một nhà xác lạnh lẽo , mới sinh ra được vài ngày đã bị cha mẹ đẻ vứt vào trong nhà xác . Bởi vì trong nhiệt độ trong nhà xác rất thấp mà y đã vài ngày không được bú sữa mẹ thì làm sao mà chịu được . Lúc mà được tìm thấy , tất cả bác sĩ đều nói đứa trẻ này không sống nổi bởi vì lúc đó chỉ còn lại một hơi thở mong manh , cho dù có sống  được thì cả đời cũng đều phụ thuộc vào người khác.

La Thành nở nụ cười, ở trong mơ  y gặp được cha mẹ của mình , đó là một đôi vợ chồng hiền lành , bọn họ cong mi nhìn y cười ,ba mẹ có phải hai người không cho con ăn no , lại sợ con chịu đói nên mới ném con vào trong nhà xác phải không ? Nhưng mà , mẹ ơi… ở đây lạnh lắm …

“Lạnh quá ~ lạnh ~ quá ~ đừng rời bỏ con ~ ba đừng ném con vào trong đây mà~ Hi Thái ~ Đừng đuổi em đi ~ lạnh quá ~ đừng rời bỏ em ~” Cơn ác mộng giống như cuốn phim dài của hồi ức kinh khủng , trong rạp chiếu phim rộng lớn chỉ có một mình y , cảnh quay liên tục thay đổi còn y thì mãi không thoát khỏi cơn ác mộng đó.

Rõ ràng  người cha đó không hề giống một người xấu nhưng tại sao lại muốn đem y ném vào trong nhà xác , tất cả chỉ bởi vì y là người song tính , vừa mới sinh ra đã tuyên án tử hình ? Cho dù là một con súc sinh cũng có cơ hội lựa chọn sinh tồn huống chi là một con người.

Ba ba*(Cha nuôi của La Thành), tại sao lại muốn đuổi con đi . Chúng ta đã ở với nhau hơn chục năm rồi , tuy rằng con không phải là con ruột của baba , chẳng lẽ baba không thể thương con như đứa con ruột của baba sao ? Lẽ nào cũng bởi vì con yêu một người con trai ?Không phải đâu baba, con biết baba sợ con làm hư con ruột của baba, cho nên lúc baba đuổi con đi con không mở miệng muốn lưu lại.

Hi Thái , anh biết không , lúc anh đuổi em đi , em không khóc không phải là không muốn khóc mà là khóc không được . Lúc em nghe thấy mọi người nói đùa là anh kim ốc tàng kiều, mấy năm đó , em không bao giờ đi ra khỏi căn phòng một bước bởi vì đó là kết cục của em. Ly khai chỗ đó , thì em biết đi chỗ nào ? Em muốn nằm ở trên tuyết làm đông chết bản thân ,  nhắm mắt lại cứ nghĩ  chết đi chết , rồi cái gì cũng không có , cũng sẽ không còn thương tâm nữa , không còn tuyệt vọng nữa . Bọn họ đều không muốn mày thì mày nên sớm chết từ lâu rồi . Nếu như năm đó chết lạnh trong nhà xác thì bây giờ mày không đau đớn như thế .  Thế nhưng , lâu như thế nước mắt chảy ra vẫn còn nóng hổi , em bắt đầu gây tê bản thân , bắt đầu sống trong kí ức , từng chút từng chút , tất cả em đều nhớ , nhớ lần đầu tiên anh nhìn em , lần đầu tiên anh nói chuyện với em , lần đầu tiên anh hôn em , và lần đầu tiên anh cùng em ước hẹn. Mà mỗi khi hồi ức biến mất không còn em lại bắt đầu đau khổ , trong l*иg ngực đã trở nên hoang vu , cỏ dại mọc mênh mông. Cuối cùng một lần em muốn nghĩ tới cái chết , em nuốt lấy nhẫn kết hôn của chúng ta , nó trôi qua cổ họng ,rồi trôi xuống tràng đạo. Lúc đó em thấy trời sáng sủa rơi đầy tuyết , một màu xanh nhạt chấm li ti màu trắng , một cảnh tượng vô cùng tuyệt mĩ , em không thể cáo biệt với thế giới này được , không muốn rời xa nó. Đúng là tạo hoá trêu ngươi, cuối cùng y vẫn không chết , sau đó nhẫn theo tràng đạo đào thải ra, em đem rửa chết nhẫn đi bán với giá thấp. Có lẽ thứ em nên cáo biệt không phải thế giới này mà là quá khứ của chúng ta.

Nhưng mà, con trai của ta, La Húc tại sao con lại như vậy ? Ngay lúc ta cho rằng cuối cùng ngày lành cũng sắp tới thì con lại dẫn về một vị hôn thê . Tổn thương của con không phải là trái tim của ta , mà là ta không thể lấy ra được dũng khí . Ta chỉ muốn sống mấy năm an ổn , chúng ta sống cùng nhau , vĩnh viễn tương thân tương ái. Con nói, con muốn kết hôn, ta thỏa hiệp, con nói, con muốn làm ba ba, ta cũng thỏa hiệp. Nhưng tại sao con lại nói muốn gϊếŧ chết đứa bé còn chưa được ra đời? A Húc , con không bị bỏ rơi nên con không hiểu cảm giác của một đứa bé bỏ rơi như thế nào đâu. Con chưa từng làm baba cho nên không biết cái cảm giác nhìn thấy đứa con đỏ hỏn của mình bị vứt ở góc đường như thế nào đâu. A Húc , lúc này đây , thương tổn của con vẫn không phải là trái tim của baba mà baba đã đối với con tuyệt vọng.