Giác Quan Thứ 7

Chương 14: Kẻ sát nhân

Trở về đến nơi khai quật khám nghiệm tử thi thì công việc cũng hoàn thành. Bá Văn thầm nghĩ "Tố Tố quả là một cô gái dũng cảm, đối diện với xác chết đã phân hủy mạnh mà cô vẫn có thể làm việc được". Bá Văn được Như Ngọc thông báo về tình hình khám nghiệm tử thi:

-- Anh Bảy, kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân bị vật sắc nhọn mổ bụng lấy đi phôi thai. Người ra tay khá am hiểu về cơ thể con người, từ đường cắt những bộ phận cho thấy hắn làm rất nhanh gọn và thuần thục. Chân tay có dấu hiệu bị trói chặt, miệng có lẽ cũng bị nhét giẻ bịp kín. Qua những gì còn sót lại trên tử thi thì có khả năng nạn nhân đã bị uống một thứ dung dịch chứa chất độc, hiện tại chưa thể xác định chất độc ấy là gì, công dụng thế nào...vì chúng ta không đủ trang thiết bị cần thiết. Tôi nhận định hung thủ đã sát hại không ít người vì hắn rất thuần thục, có khả năng hắn biết về y thuật và sử dụng thuốc, có lẽ là một bác sĩ hoặc thầy lang.

-- Rất tốt, vậy ta sẽ điều tra theo hướng những người hành nghề y. Tôi hôm nay đã tìm hiểu hiện trường nơi vợ Phạm Bảo bị mất tích, có thể khẳng định hung thủ dùng xe ngựa kéo để di chuyển người mà hắn bắt được. Theo một số nhân chứng thì hung thủ có khả năng là một ông già, hắn thường xuyên đi xe ngựa kéo khắp nơi để tìm con mồi là những thai phụ. - Bá Văn nói, thực ra anh nói dối về chuyện có nhân chứng.

Như Ngọc suy nghĩ, cô đã nghĩ ra được một cách hay, nhưng khá mạo hiểm. Cô quyết định chấp nhận mạo hiểm để có thể bắt hung thủ:

-- Tôi có cách này, tôi sẽ giả làm thai phụ đi bộ ở những cung đường vắng có khả năng hung thủ đi qua. Khi hắn xuất hiện để bắt tôi, tôi sẽ tóm được hắn.

-- Không được, việc ấy quá nguy hiểm, lỡ hắn hạ độc hoặc làm ra tay sát hại cô thì sao. - Bá Văn không đồng ý.

-- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Tôi chấp nhận mạo hiểm, anh nghĩ xem nếu chúng ta không mạo hiểm bao giờ mới tìm ra hung thủ, bao giờ anh mới có thể lên đường làm nhiệm vụ quan trọng?.

Bá Văn thấy Như Ngọc nói cũng có lý, anh đành chấp nhận theo ý cô, nhưng anh ra điều kiện:

-- Thôi được, chúng ta sẽ thử xem, nhưng cô phải hết sức cẩn thận, nếu gặp kẻ khả nghi lập tức báo cho tôi biết, không được tự ý hành động. Cô cứ bắt bất cứ ai trong diện khả nghi, nhầm người cũng không sao, tôi gặp rồi sẽ có cách tìm ra hung thủ thật sự.

-- Được rồi, tôi sẽ làm theo ý anh. Giờ tôi đi chuẩn bị. - Như Ngọc nói rồi vui vẻ đi chuẩn bị giả làm thai phụ. Cô thấy vui bởi vì lần đầu tiên Bá Văn phải nghe theo cách làm của cô.

Kỳ thực Bá Văn không muốn Như Ngọc phải mạo hiểm, nhưng đây có lẽ là cách nhanh nhất tìm ra hung thủ gϊếŧ người. Mặt khác Như Ngọc rất có cá tính, anh không đồng ý có lẽ cô cũng tự làm theo ý mình. Bá Văn chỉ còn cách đi theo âm thầm bảo vệ cho Như Ngọc.

---------------------------------------------------------------------

Một giờ sau bà bầu xuất hiện, nhìn thấy Như Ngọc mà Bá Văn không thể nhịn cười. Không rõ cô đã cho những gì vào trong bụng mà nhìn rất giống người mang thai 7, 8 tháng. Như Ngọc vốn dĩ di chuyển nhanh nhẹn, nay ôm theo cái bụng giả bầu thì đi đứng khó khăn hơn hẳn. Thấy Bá Văn cười Như Ngọc có chút ngượng ngùng:

-- Anh đừng cười tôi, đâu ai muốn vậy.

-- Sớm muộn cô cũng phải làm mẹ, giờ học dần cũng được mà. - Bá Văn châm chọc.

Như Ngọc bị câu nói của Bá Văn làm cho đỏ mặt, cô phải quay người đi chỗ khác. Bỗng nhiên cô nghĩ "không biết bao giờ mình làm mẹ nhỉ, và ai sẽ là ba đứa bé, hihi kể làm mẹ cũng vui vui". Như Ngọc đánh tiếng:

-- Đi được chưa anh Bảy?

-- Đi thôi.

Bá Văn nói rồi cùng Như Ngọc lên đường, hai người chọn những cung đường có khả năng hung thủ đi qua, Như Ngọc sẽ đi bộ dọc đường, còn Bá Văn mai phục ở đầu đường.

Hôm ấy Như Ngọc lang thang đến tối cũng không gặp người nào khả nghi. Cô thất vọng ra về, Bá Văn không nói gì cả, anh nửa muốn bắt hung thủ lại nửa muốn Như Ngọc dừng việc giải làm thai phụ.

Ngày thứ hai Như Ngọc và Bá Văn đi nhiều địa điểm khác nhau, hai người mở rộng địa bàn ra nhưng vẫn không thu được kết quả. Gặp người đi xe ngựa kéo không ít nhưng không ai giống kẻ khả nghi.

Ngày thứ ba, Như Ngọc tiếp tục giả làm thai phụ, lần này cô và Bá Văn đi xa hơn nữa. Bá Văn thì chỉ cần trực ở đầu đường, còn Như Ngọc thường xuyên phải đi bộ dọc đường để dụ kẻ sát nhân, cô nhiều khi mỏi rời chân. Nhưng vì mong muốn tìm bắt kẻ sát nhân mà Như Ngọc vẫn phải cố gắng. Mang theo cái bụng bầu giả cô mới hiểu cảm giác khó chịu của những người mang thai thực sự.

Đến gần cuối ngày Như Ngọc cảm thấy mệt mỏi muốn về nghỉ ngơi thì có một chiếc xe ngựa kéo xuất hiện, trên xe là một ông già râu tóc dài và bạc. Ông ta đánh xe ngựa lại gần Như Ngọc lên tiếng:

-- Này cô gì ơi, lên xe già cho đi nhờ một quãng, trông cô có vẻ mệt mỏi rồi.

-- Ồ cảm ơn cụ, cụ cho cháu đi nhờ xuống núi. - Như Ngọc nói rồi leo lên xe.

Như Ngọc quan sát lão già, trông lão giống như những ông già dân tộc bình thường không có gì khả nghi. Nhưng cô vẫn luôn cảnh giác vì đây là người đáng nghi nhất mà cô từng gặp.

Lão già đánh xe ngựa đi, lão nói với Như Ngọc:

-- Cô có khát nước không, già có bình nước đây cô lấy mà uống.

-- Cảm ơn cụ cháu không khát. - Như Ngọc cảnh giác vì lo trong nước có độc.

-- Ồ vậy thì cô làm ơn lấy hộ lão bình nước. Lão thấy khát rồi. - Lão già đánh xe ngựa nói với Như Ngọc.

Như Ngọc lấy bình nước định đưa cho lão già, nhưng tay lão đang đánh xe không thấy tự mở bình nước uống được, lão nhờ cô:

-- Cô mở hộ lão cái nắp bình.

-- Được rồi, cụ để tôi.

Như Ngọc nghĩ mở bình nước đâu có nguy hiểm gì, cô không uống nước là được. Vì thế cô mở nắp bình nước ra. Vừa mở bình ra thì một luồng khí trong bình xộc thẳng vào mặt Như Ngọc khiến cô hoa mắt và dần lịm đi không còn biết gì nữa.

---------------------------------------------------------------------

Bá Văn lúc này sốt ruột chờ ở đầu đường, trời đã sắp tối mà không thấy Như Ngọc xuất hiện. Anh cảm thấy có điều không ổn nên đi dọc con đường tìm kiếm.

Đến nửa đường Bá Văn thấy có vết bánh xe ngựa kéo, hình như là đã quay đầu đi lên núi. Bá Văn nhận ra điều chẳng lành "không xong rồi, Tố Tố đã bị bắt đưa đi, cần nhanh chóng tìm ra cô ấy". Bá Văn lập tức di chuyển theo dấu vết xe ngựa kéo để lại.

Lúc này trong một căn nhà nhỏ ở trong rừng cạnh con suối, nơi cách đường đi lên núi một quãng khá xa. Như Ngọc đang dần dần hồi tỉnh. Khi cô tỉnh lại đầu vẫn còn đau nhức, bên ngoài trời đã tối. Cô quan sát xung quanh, tay chân cô đang bị trói chặt bằng dây thừng và buộc vào một cái cột gỗ, miệng bị nhét giẻ làm cô không thể lên tiếng. Căn phòng kín mít được làm bằng gỗ chỉ có duy nhất một ngọn đèn dầu để ở góc nhà, Như Ngọc gửi thấy mùi tanh của máu, những dấu vết còn lại trong căn phòng có thể nhận định đây là nơi hung thủ mổ bụng các thai phụ.

... Két két...

Cánh cửa phòng mở ra, lão già đánh xe ngựa xuất hiện. Trên tay hắn là một con dao vô cùng sắc nhọn, có lẽ hắn sắp sửa sát hại Như Ngọc.

Lão già vào căn phòng rồi đóng cửa lại, lão lôi cái bàn gỗ lớn từ góc phòng ra để trước mặt Như Ngọc, sau đó lão bày những thứ gì đó giống như làm bùa phép vậy. Sau khi bày biện xong lão già bắt đầu cúng tế bằng thứ ngôn ngữ mà Như Ngọc không thể hiểu được.

Khoảng nửa giờ sau việc làm bùa phép có lẽ đã xong. Lão già thu dọn tất cả đồ trên cái bàn rồi mang ra một cái chậu đựng nước, một thứ nước kỳ lạ có nhiều thứ tạp nham bên trong. Như Ngọc thầm nghĩ "có lẽ lão già này sẽ di chuyển mình lên bàn để mổ bụng, khi ấy mình sẽ cho lão biết tay".

Lão già lại gần Như Ngọc rồi cắt đứt dây trói buộc Như Ngọc vào cái cột. Tay chân Như Ngọc vẫn bị trói khiến cô không thể cử động được, nếu di chuyển chỉ có thể nhảy lò cò vì thế cô vẫn chờ đợi thời cơ thích hợp. Lão già lôi Như Ngọc lại cái bàn lớn, Như Ngọc nhìn thấy cái bàn thì nghĩ "lão nhất định phải cởi dây trói ở tay mình thì mới có thể buộc hai tay vào hai bên bàn". Quả đúng như những gì Như Ngọc dự liệu, lão già cắt dây trói ở tay Như Ngọc để buộc cô vào cái bàn. Có lẽ lão quá chủ quan vì nghĩ một thai phụ mang thai 7,8 tháng lại bị dính thuốc mê của lão lấy đâu ra sức chống cự. Nhưng lão đã nhầm, Như Ngọc vốn luyện võ từ nhỏ sức khỏe hơn hẳn người thường, cô tuy trúng thuốc mê nhưng đã phục hồi được khá nhiều, vả lại cô không hề mang bầu vì thế vẫn rất nhanh nhẹn linh hoạt.

Khi lão già vừa cắt dây trói ở tay Như Ngọc ra, Như Ngọc liền vung tay tung một đòn vào cổ lão già. Vì sức lực cô chưa phục hồi hoàn toàn nên đòn đánh không đủ để hạ lão già, nhưng cũng khiến lão ngã lăn ra đất đau đớn, con dao bay vào góc nhà. Lúc này Như Ngọc nhang chóng cởi dây trói ở chân và lấy giẻ trong miệng ra. Lão già sau một lúc choáng váng vì đòn đánh bất ngờ thì cũng dần tỉnh táo, lão cô gắng nhịn đau để ngồi dậy.

-- Muốn thoát sao, lão già khốn khϊếp.

Như Ngọc cay cú hét lên, cô đã cởi được dây trói ở chân vì thế đã rất linh hoạt. Cô xông thẳng vào lão già để tung đòn gạ gục lão. Lão già biết bị rơi vào tình trạng nguy hiểm, lão nhang chóng lấy một nắm bột ném về phía Như Ngọc. Như Ngọc lập tức né người tránh để đề phòng trong bột có độc. Lúc ấy lão già làm bùa phép gì đó ngay trên người lão. Như Ngọc không nghĩ nhiều, cô lao tới tung liên tiếp vài đòn chân về phía lão già ấy. Nhưng kỳ lạ thay lão già bị trúng đòn mà không hề hấn gì. Lão cứ để Như Ngọc đánh như đánh vào bao cát, nếu là người bình thường chắc chắn đã bị hạ bởi những đòn đánh hiểm của Như Ngọc. Như Ngọc liền tháo cái bụng bầu giả ra để cô di chuyển linh hoạt hơn.

Lão già thấy Như Ngọc mang bầu giả, biết hắn đã bị lừa nên trở lên điên cuồng, lão hét lên như một người điên rồi tấn công Như Ngọc. Lão tấn công không hề có bài bản gì, cứ đấm đá lung tung về phía Như Ngọc, cô có thể dễ dàng né tránh được, nhưng khi cô ra đòn trúng lão thì lão vẫn không hề hấn gì cả. Cô đánh mãi cũng bị xuống sức, cô nghĩ "đây không phải cách hay, cần tìm cách khác".

Như Ngọc bay người ra phía cửa rồi mở cửa để ra khỏi căn phòng. Bên ngoài là một gian phòng lớn với la liệt những đồ thờ cúng kỳ dị. Như Ngọc thậm chí còn nhìn thấy những xác chết của thai nhi được ướp lại và để ở góc nhà. Cô không có chút kiến thức gì về những chuyện thờ cúng tâm linh kỳ lạ ấy. Như Ngọc chỉ cảm thấy thật gê tởm, cô nhặt một thanh gỗ để chiến đấu.

Lão già khi ấy điên cuồng lao từ căn phòng nhỏ ra, trên tay cầm theo con dao sắc nhọn tiến về phía Như Ngọc, cô lập tức dùng thanh gỗ đập mạnh vào đầu lão ta. Thanh gỗ gãy làm đôi còn lão già vẫn không việc gì, giống như luyện "thiết đầu công" vậy. Như Ngọc kinh ngạc trước khả năng chống chịu của cơ thể lão ta, cô lập tức phi người tìm vật dụng khác để chiến đấu với lão.

Lão già đã bình tĩnh hơn, lão vẫn gầm gừ cầm dao nhưng lại không xông về phía Như Ngọc, có vẻ lão đang suy tính điều gì đó. Như Ngọc suy nghĩ tìm cách hạ lão, nhưng cô thực sự chưa có phương án khả thi. Cuối cùng cô nghĩ ra một phương án "mình tìm cách đoạt con dao trong tay hắn, dù hắn có mình đồng da sắt thì khi bị dao đâm chắc chắn cũng chết". Như Ngọc định làm theo cách mà cô nghĩ thì đột nhiên lão già phi ra ngoài biến mất trong bóng tối. Như Ngọc đuổi theo sau, ra bên ngoài căn nhà là rừng cây tối tăm. Như Ngọc bước ra lập tức bị thứ gì đó đánh phía trên khiến cô ngục xuống đất

Bá Văn lần theo dấu vết đến bìa rừng, tại đây anh phát hiện chiếc xe kéo được giấu trong bụi cây nhưng không thấy người và ngựa đâu. Anh nhận định hung thủ đã dùng ngựa chở Như Ngọc vào sâu trong rừng. Bá Văn nhanh chóng lần mò theo đường mòn vào rừng, lúc này trời đã tối hẳn, anh bẻ cành cây lấy vải cuốn lại rồi tẩm dầu thành đuốc để soi đường đi. Bá Văn luôn chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, anh biết chuyến đi lần này sẽ gặp nhiều trắc trở nên luôn mang theo một số vật dụng cần thiết bên người như dầu, mồi lửa, dao găm...

Sau một quãng đường khá xa Bá Văn nghe thấy tiếng nước chảy, anh suy nghĩ "gần đây có con suối, phải rồi, chắc chắn nơi ẩn náu của kẻ sát nhân ở gần đây, có lẽ vì địa hình hiểm trở mà Phạm Bảo đã không thể đi dọc theo con suối tới đây". Bá Văn nhanh chóng tiến ra phía có tiếng nước chảy.

Khi đến gần nơi có tiếng nước chảy Bá Văn phát hiện một ngôi nhà nhỏ, anh mừng rỡ định lại gần căn nhà thì phát hiện nơi đây có ma quỷ trấn giữ. Bá Văn dùng theo phương pháp của sư phụ từng chỉ dạy để đối phó với lũ ma quỷ tại đó. Anh lấy vải ra, cắt một ít máu rồi viết những ký tự trên đó. Sau đó anh lấy đạn của súng ra, cậy lấy thuốc súng ở trong những viên đạn và bọc vào miếng vải. Bá Văn quấn những miếng vải viết ký tự bằng máu lên tay theo kiểu dễ tháo, còn những bọc vải chứa thuốc súng anh nhét vào người rồi tắt đuốc đi lặng lẽ lại gần căn nhà.

Khi đến gần căn nhà Bá Văn nhìn qua khe cửa, bên trong có một lão già tay năm năm con dao sắc nhọn. Ở dưới sàn là Như Ngọc nằm bất tỉnh, Bá Văn vô cùng lo lắng cho Như Ngọc. Anh lập tức đạp cửa xông vào trong.

...RẦM...

Cánh cửa đổ xuống bởi sức mạnh khủng khϊếp từ Bá Văn. Lão già nhìn thấy Bá Văn xuất hiện, biết rằng lão không phải đối thủ của anh nên lão liền làm bùa phép. Những ngọn đèn dầu trong nhà vụt tắt, Bá Văn cảm nhận được những yêu ma đang xông vào khống chế anh. Bá Văn liền rút bọc vải chứa thuốc súng ra, anh châm lửa rồi vung xung quanh. Thuốc súng gặp lửa thì toé sáng như pháo hoa. Bá Văn lập tức dùng những miếng vải buộc trên tay yểm vào lũ yêu ma. Rồi anh nhanh như cắt lao đến lão già quỷ quái khi lão đang định ra tay hạ sát Như Ngọc. Đối với lão già ấy Bá Văn dùng một đòn chí mạng đánh thẳng vào đỉnh đầu khiến lão gục xuống trong tích tắc.

Khi lão già quỷ quái đã bị hạ, Bá Văn liền lấy lửa ra châm vào những ngọn đèn dầu, ngôi nhà sáng trở lại. Bá Văn lại gần kiểm tra Như Ngọc, cô bị ngất chứ không hề bị nguy hiểm. Anh ấn huyệt đạo để Như Ngọc tỉnh dậy. Khi Như Ngọc tỉnh, cô trông thấy Bá Văn thì hết sức yên tâm, cô nhìn xung quanh thấy lão già quỷ quái đã bị hạ, cô vội vàng nói:

-- Anh Bảy, hắn chết rồi sao?

-- Phải, cô không sao chứ? Cảm thấy người thế nào?

-- Tôi không sao, cảm ơn anh đã cứu tôi kịp thời. Nhưng sao anh không để lão ta sống, tôi muốn tận tay bắn chết lão.

Bá Văn mỉm cười, anh hiểu được sự căm phẫn của Như Ngọc, nhìn quanh căn nhà có thể thấy không chỉ một mình vợ Phạm Bảo bị sát hại mà có khá nhiều thai phụ khác cũng bị lão già đó hại chết. Bá Văn nói:

-- Cô có thể phóng hoả đốt nơi này để hả giận. Dù sao cũng không nên để một nơi như thế này tồn tại.

-- Phải, tôi sẽ đốt bỏ căn nhà này.

Như Ngọc cùng Bá Văn ra khỏi căn nhà, Như Ngọc châm lửa đốt cháy căn nhà cùng với xác chết của lão già. Sở dĩ Bá Văn cố tình để Như Ngọc làm vậy vì anh muốn cho những oan hồn được siêu thoát, chỉ có duy nhất ngọn lửa mới làm cho bùa phép nơi đây biến mất. Những oan hồn bị lão già kia sát hại sẽ được giải thoát khỏi trói buộc và có thể siêu thoát được. Hai người ngồi gần căn nhà một là để nghỉ ngơi vì đã mệt mỏi, hai là để giám sát ngọn lửa để lửa không lây lan vào khu rừng, khi căn nhà nhỏ chỉ còn lại tro tàn thì trời cũng sáng. Như Ngọc khi ấy đang say giấc, ngọn lửa từ căn nhà cháy sưởi ấm cho cô và Bá Văn nên cả hai không bị lạnh.

Trong lúc Như Ngọc ngủ, Bá Văn đã thấy tìm hài cốt của những thai phụ bị sát hại. Anh lặng lẽ làm lễ cầu siêu giúp tất cả họ có thể được siêu thoát. Trong giây phút ấy anh nghe văng vẳng bên tai tiếng của họ "cảm ơn anh đã giải oan cho chúng tôi", "anh Bảy, anh hãy về nói với Phạm Bảo rằng tôi đã được nhắm mắt an nghỉ"...

Còn tiếp...