Tây Đô

Chương 52

Mạc Lam Chiểu không còn ức chế được, đại chưởng hùng hổ bưng lấy mặt Nhu Thanh hôn một cái thật sâu, đầu lưỡi to nhám điên cuồng câu dẫn lưỡi nhỏ cùng mình triền miên, mười ngón tay vững vàng luồn qua từng lọn tóc chế trụ đầu cô, buộc cô ngửa mặt tiếp nhận mọi sự đùa nghịch.

" Tiểu Thanh "

Nhu Thanh đôi mắt mơ màng, sắc mặt đỏ ửng một cách dị thường, đầu óc choáng váng nửa tỉnh nửa mê, mọi cảnh trước mắt đều thành bóng chồng liên tục lắc lư, cô nhắm chặt rồi mở mắt lần nữa vẫn không khá hơn.

" Tiểu Thanh "

" Ân "-Nhu Thanh theo bản năng yếu ớt lên tiếng đáp trả,hướng về phía trước tìm kiếm nơi thanh âm phát ra.

" Coi chừng té"- Mạc Lam Chiểu nhanh tay tiếp lấy người cô, yêu thương vuốt ve mái tóc dài.

" Buồn ngủ quá "

"Bây giờ chưa phải phải là lúc ngủ, chúng ta còn rất nhiều chuyện cần làm"

"Không, tôi mệt quá... muốn ngủ ...nhưng không ngủ được...sao lại thế này, thật khó chịu"-Nhu Thanh loạn xạ lắc đầu, rõ ràng mắt muốn nhắm nhưng đại não một mực không thả lỏng, căng chặt xoay tròn khiến cô vô cùng khó chịu, cả người như con thuyền không ngừng lung lay trước sau. Cô cảm giác lý trí bắt đầu không theo sự điều khiển.

" Tiểu Thanh "

Ai

" Tiểu Thanh "

Là ai

Đúng rồi, ngữ khí dịu dàng này chỉ có thể là người đó.

" Nhị gia "

"...Ân "

Như vớ được rơm rạ, Nhu Thanh vội vàng như chim mỏi về tổ nhào vào lòng hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm-"Rốt cục ngài cũng tới rồi...chúng ta về nhà được không?"

Mạc Lam Chiểu nhìn người trong lòng thần trí không còn rõ ràng, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, tuy có tức giận khi nghe cô gọi tên người khác nhưng hắn lần này quyết định sẽ không truy tính.

Hắn cũng không mấy ngạc nhiên bởi vì phản ứng bất thường hiện tại của cô tất cả đều nằm trong sở liệu, nói thật ra ngay từ đầu hắn sớm biết rõ vết thương cô đã lành từ lâu ,nên từ lúc đó trở đi sau mỗi bữa cơm tối hạ nhân sẽ chuẩn bị sẵn một chén thuốc đặc chế cho cô uống, đây là hắn riêng biệt nhờ người chế tạo giúp, bên trong có chứa nguyên liệu trợ miên.

Đáng thương Tiểu Nhu ngây thơ một lòng tin tưởng bản thân đang trong vòng vây an toàn, nào ngờ trên thực tế mỗi đêm cô đều bị đè ra làm không thương tiếc, hơn nữa còn bắn trực tiếp vào trong.

Nếu cô biết ngoại trừ cử thuốc ban đêm thì tất cả các loại thuốc còn lại đều là thuốc giục thai, nói không chừng cô sẽ phát điên cũng nên.

Cô muốn cùng Hạ Doãn Hào cao chạy xa bay sao, đâu có dễ dàng như vậy, huống hồ bản chất con người Hạ Doãn Hào chứa đầy tâm cơ tham vọng, thứ hắn cần duy nhất chính là quyền thế, nếu nói hắn là ma quỷ thì Hạ Doãn Hào là sói đội lớp người.

Còn Nhu Thanh, đợi cô mang thai rồi hắn sẽ xử tội cô sau.

Nghĩ vậy liền lấy lại tâm tình, Mạc Lam Chiểu ánh mắt sáng quắc nâng đầu cô nói-" Tiểu Thanh, em thích ta không ?"

" Thích không? Không thích?"- Đầu óc một mảnh mơ hồ, lặp lại.

"..."

Hắn bỗng nhiên có chút hối hận khi đã đột ngột tự ý đổi nguyên liệu thuốc ,rõ ràng đã bỏ bớt thuốc trợ miên thay thế xuân được, tại sao bây giờ biểu hiện ham muốn thì ít mà trở thành đầu óc ngu si thế này.

Thôi không sao, miễn như lời người bán bảo thức dậy cô sẽ không nhớ gì là được ,hắn phải tranh thủ làm cô mang thai càng sớm càng tốt.

"Tiểu Thanh vừa chọc ta không vui ,côn ŧᏂịŧ mất hứng mềm rồi, mở miệng ngậm nó mau lên, nó cứng rồi mới làm Tiểu Thanh có em bé được"- Mạc Lam Chiểu giúp cô ngồi vững trên ghế còn bản thân thì đứng đối diện, tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ nửa mềm vỗ nhẹ lên má cô.

"Thứ, thứ gớm giếc này là cái gì ?"-Nhu Thanh tầm mắt mông lung nhìn chằm chằm vật nóng hổi đang vỗ bạch bạch trên má, chỉ thấy mờ ảo là thứ đồ vật tím đen như con trùng không ngừng sinh động cọ qua cọ lại.

Mạc Lam Chiểu hít sâu cố trấn tĩnh bản thân lại, hắn bắt đầu hoài nghi cô có phải đang giả ngu nếu không tại sao năm lần bảy lượt chọc tức hắn-"... Không phải thứ gớm giếc, đây là tiểu đệ đệ có thể làm Tiểu Thanh sung sướиɠ lên trời"

" Cực kỳ xấu xí, nó là con sâu lông sao? "

Câu này đau như trời giáng đánh thẳng vào tôn nghiêm nam nhân của hắn, đây mà là con sâu sao, nó là con mãng xà, là con trăn tinh khổng lồ biết phun nọc độc, làm cô trúng độc to bụng, Mạc Lam Chiểu điên cuồng gào thét trong lòng, không dám biểu lộ quá nhiều lo làm cô sợ.

Hắn buông xuống thể diện, bắt chước tiểu cẩu dùng mặt cọ người cô, một bên hạ giọng dụ dỗ-"Tiểu Thanh đáng thương ta được không, nơi đó thật khó chịu nếu không ra sẽ rất đau, ngậm một chút rồi thôi,được không?"

Nhu Thanh bị hắn lải nhải có chút phiền muộn, nhị gia hôm nay bị sao vậy, nhưng nghe hắn than đau cô vẫn có chút mềm lòng, không suy nghĩ nhiều gật đầu.

Mạc Lam Chiểu được cô đáp ứng thì vô cùng cao hứng, chân trần đứng đối diện, Nhu Thanh từ dưới ngước lên, hắn vóc người trời sinh cao lớn tạo thành bóng ma phủ lên toàn bộ người cô, khí thế cường đại cùng áp bách khiến cô không khỏi theo bản năng sinh ra cảm giác sợ hãi.

"Ngoan há miệng ra"- Hắn ngữ khí không dung cự tuyệt ,duỗi tay lướt qua gò má non nớt của thiếu nữ, ngón tay thoáng dùng sức cạy miệng cô ra, thẳng lưng đẩy eo về phía trước.

Nhu Thanh chưa kịp phòng ngừa đã bị dị vật đẩy vào miệng, bị ép ngậm thứ đồ vật khổng lồ quá cỡ khiến cô không khỏi muốn nôn mửa, nhưng cổ họng vừa mới co thắt thì vật trong miệng liền có dấu hiệu biến to hơn, nó như muốn bức phá đâm xuyên yết hầu ,hít thở khó khăn vô cùng, đuôi mắt đỏ lên.

"Dùng lưỡi liếʍ nó"- Nhìn cô hô hấp khó khăn, thoáng đem côn ŧᏂịŧ thối lui một chút, chừa mỗi đầu rùa bên trong.

Miệng lấy lại tự do, Nhu Thanh như bị thôi miên ngoan ngoãn nghe lời ,bình thường sống trong nhung lụa lại ưa sạch sẽ nên toàn thân cũng không mang khí vị khác, chỉ có mùi vị đàn ông nồng đậm tanh tưởi xọc thẳng lên mũi, nãy giờ do phải áp lực lâu nên đầu mã mắt chảy ra vài giọt nước trong suốt, Nhu Thanh còn xót lại chút minh mẫn cuối cùng ,nhíu mày cảm thấy ghê tởm muốn nhả ra, ót bị ấn chặt không thể nhúc nhích nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

" Nuốt xống đi "- Tay vuốt ve tóc dài phía sau thuận tiện đem đầu ngửa cao một chút, hông bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy, cái miệng nhỏ nhắn hàm chứa du͙© vọиɠ căng tròn một vòng, hai cánh môi bị chà đạp trở nên ướŧ áŧ bao trùm lấy thân côn vuốt ve lên xuống, nước bọt theo động tác lôi kéo của hắn không ức chế chảy ra hai bên khoé miệng ,nhiễu xuống cổ cùng xương quai xanh, dáng vẻ kiều mị lại thuần khiến.

Nhìn thiếu nữ nhỏ hơn tận 16 tuổi ngoan ngoãn há miệng ngậm côn ŧᏂịŧ chính mình, đáy lòng hư vinh vô cùng thoả, ánh mắt nam nhân dục hoả hừng hực, bắt đầu không tiết chế tác loạn trong miệng cô, tuy chỉ tiến vào hai phần ba nhưng qυყ đầυ vẫn cảm thụ thoải mái ,bên trong khoang miệng ẩm ướt, cái lưỡi mẫu nhiên vô tình trúc trắc cọ phải mã mắt cùng với thị giác đánh sâu tâm lý khiến hắn đạt được khái cảm nhanh hơn bình thường.

" Tiểu Thanh mυ'ŧ nó đi ... đúng rồi, coi chừng răng "- Mạc Lam Chiểu thở phì phò, tận tình dạy dỗ, Nhu Thanh như người mất hồn chỉ biết nghe theo sai khiến, mặc dù miệng có chút mỏi nhưng vẫn ngơ ngác mở rộng mặc hắn chà đạp, đôi khi còn mang theo chút tò mò cong lưỡi liếʍ thử đầu thịt.

Hắn bỗng nhiên như mất tự chủ, không chút lưu tình bắt lấy tóc cô điên cuồng đong đưa, không quản cô có khó chịu hay không, chuyện tính sự hắn chưa bao giờ ôn nhu, huống hồ giờ phút này cô đã chịu ngoan ngoãn phục tùng hắn, không lý nào lại phải uỷ khuất bản thân tiếp tục nhẫn nhịn làm gì cho mệt .

" Sướиɠ quá, Tiểu Thanh biết không mỗi lần em ăn cơm ta đều ý da^ʍ em cả, cái miệng này sinh ra vốn để ngậm côn ŧᏂịŧ ta, xem trong miệng em đã chứa cây thịt rồi còn thèm khát chảy nhiều nước miếng đến vậy, đúng là yêu tinh!"

Nhu Thanh hít thở không thông chịu đựng nam nhân ra vào,vành mắt bất giác nổi lên một tầng hơi sương, đôi mắt mơ mơ hồ hồ nhìn thẳng một điểm, cả người đều phải nương vịn hai đùi hắn mới trụ vững.

Không biết qua bao lâu đến khi đỉnh đầu truyền đến âm thanh nam nhân rống lớn hơi thở gấp gáp, tần suất ra vào gia tăng đến chóng mặt, bỗng một chất lỏng đặc sệt bắn thẳng vào yết hầu yếu ớt, Nhu Thanh không kịp phòng ngừa ôm cổ sặc sụa liên tục.

Mạc Lam Chiểu nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, vội ngồi xuống khó được ôn nhu giúp cô nhu thuận lòng ngực,bất quá chỉ được vài giây, tay vét vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn thừa dính bên khoé miệng đem vói vào miệng cô lại-"Ta đem thứ tốt nhất để dành cho một mình em nên phải biết quý trọng, một giọt cũng không được bỏ sót"

Nhu Thanh nhu nhược hèn mọn, tròng mắt vô thố rưng rưng, tựa như một con mèo vươn đầu lưỡi liếʍ láp hai ngón tay thon dài, ngẫu nhiên bị hắn trêu chọc sẽ buồn bực cắn vài cái, lực đạo nhẹ nhàng ,chọc tâm hắn ngứa ngáy vô cùng, du͙© vọиɠ vừa giải toả lần nữa ngo ngoe rục rịch trồi dậy.

"Tiểu đệ đệ lại muốn Tiểu Thanh rồi ,phải làm sao nây giờ ?"-Hắn lôi kéo tay Nhu Thanh đặt lên côn ŧᏂịŧ cực đại, sắc tình liếc nhìn cô.