Edit: Fang Qing, June
Beta: June
—o0o—
Tôi đi tới phía trước trùng bàn, làm một động tác của người người Ả Rập, lại hô: "Vừng ơi mở ra."
Tất nhiên là chẳng có phản ứng gì, tôi chỉ đang thả lỏng tâm tình khẩn trương của bản thân mà thôi. Tiếp đó tôi bước tới, dùng lực đẩy một cái.
Trùng bàn không chút sứt mẻ, mà nếu sứt mẻ thì mới là chuyện lạ, đổi lại ai khác đẩy cũng sẽ nhận được kết quả này, cái thứ kia chắc cũng nặng cỡ 10 tấn. Nếu nó mà là cửa vào thì tôi sẽ chặt đầu vắt qua kia làm cầu đá.
Thứ này liệu có cơ quan gì không ? Cửa cơ quan chắc là ở trước một cái lỗ nào đó?
Quả thật có thể như thế lắm, nhưng khi tôi vừa bước lên để ngó qua, lập tức nhận ra là không có khả năng ấy. Có rất nhiều lỗ thủng phân bố chi chít khắp cả, với mức độ lộn xộn này, trừ phi dùng thuốc nhuộm rải lên, bằng không không cách nào dựa vào trí nhớ mà dễ dàng tìm được cơ quan cả.
Thế chẳng lẽ là ang nước, như vậy lại càng đúng với trí tưởng tượng của tôi, bởi trong những trận đánh dưới hầm ngầm trong lòng đất, ang nước vốn được sử dụng khi vào cửa. Tôi qua đó leo lên, đá xung quanh bắt đầu rơi xuống nắp ang.
Bên trong toàn là thứ gì đó gần giống như nhựa đường hay dầu mỡ đen đặc, trên chân tôi còn mang vài vết thương, đá vài cái màu lập tức nhỏ giọt rơt xuống.
Tôi tiếp tục xoay xở một chút, trên tay toàn là máu khiến tôi cảm thấy có chút bất ổn. Kinh nghiệm mách bảo tôi rằng, trong tình cảnh này, nhìn thấy máu là việc kiêng kị.
Đương nhiên cũng chẳng thể khẳng định được gì, có một khoảng thời gian trước kia, tôi thường gặp phải chuyện gì cũng phải thấy máu, hơn nữa máu càng nhiều thì càng tốt. Tôi nhìn nhìn cái lu nước nọ, trời cũng sắp sáng. Dưới ánh mặt trời, cảnh vật xung quanh càng trở nên rõ ràng, đoán chừng thì có lẽ là một ngày đẹp trời , hơn nữa lại còn là một ngày nắng ấm. Sáng sớm đã lên khắp nơi, cũng không còn chướng ngại gì nữa.
Trong một ngày sáng sủa tươi vui thế này, nếu trong cái ang kia có cương thi thì tôi cũng có thể chiến đấu dưới ánh nắng sáng rực rỡ. Thực tình thì đây là lần đầu tiên, ánh mặt trời dường như có khả năng ức chế vĩ đại đối với thứ gì đó. Tôi thực sự cmn còn có thể hài lòng trong hoàn cảnh này.
Tôi tiếp tục đá, lại kiểm tra từng cái ang một, tức khắc nhận ra trong ang không ngờ toàn là bùn với nước.
Chẳng lẽ cửa vào ở dưới? Chuyện đó dường như không có khả năng, bằng không thì làm sao mà vào, chắc là chỉ ở chung quanh cái ang nước này.
Tôi đi xem bốn phía, thử dịch chuyển mỗi ang nước một chút, cuối cùng mới thấy rằng, cho dù xê dịch toàn bộ ang nước hay để nó trên mặt đất thì cửa vào cũng không có ở đây.
Chẳng lẽ phán đoán của tôi sai rồi? Cứ làm đi làm lại một trò không có kết quả như thế một lúc lâu khiến tôi cực kỳ mệt mỏi, tôi ngồi xuống đất, nhìn mặt trời dần lên cao. Lại đưa mắt quét qua cái trùng bàn bên kia, tôi chợt nhận ra sai lầm trong suy nghĩ của mình, đây cũng chẳng phải là kiến trúc cổ đại gì, kiến trúc cổ đại nào có tâm tư keo kiệt kỳ quái kiểu này.
Đỉnh của công trình này có lẽ vốn dĩ đã không có cửa vào, bằng không thì cửa vào chắc chắn phải có người canh gác, được ẩn giấu đơn giản. Sẽ không biến nó thành thứ câu đố hóc búa khó giải.
Gác cửa, chẳng lẽ chính là vị đại hiệp hồ ly kia sao? Nhưng nó đã bị tôi đem đi làm thành BBQ rồi, thật sự là tính sai be bét, có điều nếu thực chỉ là bị giấu đi một cách đơn giản, vậy để tìm ra cũng không khó là bao, hơn nữa cửa vào chắc chắn sẽ không quá nhỏ.
Tôi bắt đầu làm công việc người thường vẫn hay làm lúc bắt đầu, kiểm tra mặt đất. Ngay sau đó, tôi tìm ra một thanh sắt rỉ sét trong đống bùn đất, .
Tôi cố kéo nó ra khỏi mặt đất, phát hiện đây là một cánh cửa làm từ xi măng có phủ sắt ở lớp ngoài, cực kỳ chắc chắn, bên trong dường như bị mắc kẹt thứ gì đó.
Tôi dùng sức giật vài cái, nhưng thứ này đã kẹt cứng bên trong. Lại chửi một tiếng, đúng là thật biết làm trò mà.
Thứ cửa này có ba lớp che chắn, lớp chống đập phá, chống khí độc, và chống cái thứ chết tiệt gì đó nữa, nếu như khóa trái từ bên trong, tôi một mình một người toàn toàn không có cách nào mở ra được.
Việc này thật không có cách gì khác, mà cũng không phải không có cách nào.
Tôi do dự hai ba phút, kiên quyết quay đầu, tôi biết trạng thái hiện tại của bản thân, thứ nhất là bất lực, thứ hai là dễ đưa ra phán đoán sai lầm. Tôi phải quay lại tìm người khác hổ trợ.
Một là không làm, nếu làm thì phải làm tới cùng, tôi lập tức đi về, khi đi qua chỗ con hồ ly kia từng đứng, tôi liền phát hiện trên mặt đất có một cái lư hương. Nhang vừa nhìn đã biết là mới thắp hôm qua.
Cái này được gã họ Lâm kia ném ra sao? Tôi không thấy có anh ta bên trong đó, cũng không nhìn thấy thi thế, lại càng không thấy dấu vết ẩu đả hay vết máu.
Tôi đá lư hương ngã lăn ra, rồi vội quay người đâm đầu chạy về.
Cả đường không nói tiếng nào, tôi lạc đường đến bốn lần, mãi đến khi trời tốt mịt mới về đến thôn, trong thôn có một bệnh viện nhỏ, tôi băng bó chân xong , sau đó gọi điện cho Vương Minh.
Di động có GPS, tôi nói không cần biết cậu ta dùng phương pháp gì cũng phải tìm cho tôi ba người. Một là biết dùng thuốc nổ, mai thân thủ tốt, thứ ba là một trợ tá, tính luôn cả cậu ta nội trong hai ngày phải chạy tới chỗ này.
Vương Minh nhất định sẽ bị làm cho vất vả đến mông cũng bốc khói, nhưng cậu ta vẫn có thể vừa chịu cho mông bốc khói, vừa hoàn thành được việc tôi giao, bởi vì cậu ta vốn cũng không chú trọng là bao.
Đời người sợ nhất là những kẻ như thế, anh cần đồ sứ Thanh Hoa, hắn lại đưa anh một đóa bìm bịp màu xanh, chính là như thế đấy.
Hai ngày sau, khi cậu ta tới thì tôi đang ở trong nhà của một người đồng hương, rồi lại nói tình huống đại kháivới mấy người họ. Tay dùng thuốc nổ làm cho bên hiệu ứng điện ảnh, trước từng buôn lậu nguyên liệu cho ngành hóa chất, tên gã là Long Sáo, có thể là do thường xuyên đóng vai phụ mà được gọi như vậy. Hiệu ứng điện ảnh nói chung cũng không khác biệt nhiều lắm nên cũng đã nắm được phần nào kĩ thuật gã ta.
Người thân thủ tốt tên là Báo Tát, là một người đã lùn lại còn béo, tôi có thế nhìn ra người này nhất định biết đánh đấm, có thế đánh vợ. Tay trợ lí cả ngày điếu thuốc không rời tay có họ Xa, gọi là Xa Tổng.
Chuyến đi này không không cần tên thật, những cái tên này đã đủ chứng minh năng lực của bọn họ.
Bởi vì đi bằng máy bay tới, những người này cũng không mang gì theo, nội trong ngày mai, phải tự mình chuẩn bị và chế tạo trang bị. Sau khi tôi vừa nói sơ mọi việc, Báo Tát đã lập tức bảo: "Không phải cổ mộ à, nếu không phải cổ mộ thì chúng ta mong mỏi cái gì? Cậu có trả lương cho chúng tôi không?"
Tôi cho gã một cái giá, làm yên lòng bọn họ, thầm nói mấy chỗ này không có mộ cổ, thì có lẽ sẽ có vàng cũng không chừng. Ai biết được bên dưới cái công trình xi măng cao tầng này dùng để làm gì? Nhưng nhìn cái điệu này, thì có lẽ dùng để cất giữ nhưng đồ vật này nọ trong vùng.
Tôi vốn định đợi lúc rãnh rỗi đi tìm gã họ Lâm kia, xem anh ta có phải đã trở về thành phố rồi không, nhưng ngẫm lại sức chú ý đang bị cái địa phương kia thu hút, nên cứ để cho Vương Minh đi xử lý, nếu anh ta thật sự không làm sao mà trong thành phố, thì nhất định là đang chuẩn bị ở chỗ đó hại tôi, đối phó với loại người như thế thì ông đây bây giờ còn ngoan độc hơn cả Bàn Tử.
Chúng tôi một đường đi thẳng, dùng GPS trên di động xác định vị, khi đi có mang theo trang bị. đến ngày thứ ba thì đến được cái khe núi kia.
Mọi thứ vẫn như cũ, nơi này không có ai qua lại, tôi dẫn bọn họ tới đáy khe núi, để bọn họ nhìn thấy chỗ đứt gãy ở bốn phía cùng chỗ trống ở bên dưới, đều là giả dối thôi.
Long Sáo đã nghe tôi kể đến chuyện trùng bàn, gã ta nhíu mày, mở vạc nước ra, rồi lấy ngón tay đυ.ng đυ.ng vào, thấy không có cảm giác bị độc ăn mòn bèn dùng cỏ khô chèn lên, ấn nổi lên một đống dầu mỡ. Lại đi tới bàn đá bên cạnh, đem rải vấy mở lên trên.
Vấy mỡ chậm rãi biến dạng, tôi bật hộp quẹt, quả nhiên cái đống bầy nhầy kia có thể đốt được.
Vật kia sau khi bị đốt trở thành không màu không vị.
"Lão đại, đây là mỡ cao. Cái bàn đá này cũng không phải trùng bàn, cậu xem lửa có thể đốt ổn định như thế, chứng tỏ ở dưới có lỗ thông. Đây là điểm đặc thù của Thạch Ma, dùng để làm thịt băm." Long Sáo nói: "Cái này dùng để xay thịt người đến chết."