Bên kia.
Hắc Nhãn Kính cầm một sợi dây trong tay, đầu kia của sợi dây buộc áo của hắn, hắn ở trong một thạch đạo chật hẹp, thạch đạo ở ngay bên dưới đường ống. Áo của hắn bị xoắn thành một hình dạng kỳ quái, buông xuống mặt đất, rất nhiều bọ cánh cứng nhỏ bị mùi máu trên áo hắn hấp dẫn, tốp năm tốp ba bò vào trong áo hắn, giống như trong áo có mồi.
Hắc Nhãn Kính cảm giác sức nặng trên sợi dây càng lúc càng lớn, hắn từ từ kéo áo lên, Tô Vạn ở bên trên mở ba lô của mình ra, Hạt Tử kéo áo lên, từ từ đưa vào miệng ba lô của Tô Vạn.
Tô Vạn lập tức khép miệng ba lô lại, Hắc Nhãn Kính thổi tro than bên trên, lộ ra than hồng ở dưới.
Than hồng hiện lên thành hình móng ngựa, Tô Vạn kéo ba lô qua, mở miệng ba lô, bọ cánh cứng trong túi sợ hãi bay ra, từng con bay vọt vào trong lửa than, lập tức bị nướng phát ra âm thanh lách tách.
Mùi thơm nhanh chóng bốc lên, Hắc Nhãn Kính cầm một con bọ đã nướng chín, hai tay chuyển qua lại cho bớt nóng, sau đó lột vỏ cứng, cắn thịt chín trên cổ bọ.
Bọ cánh cứng nhỏ vô cùng, một miếng chỉ bé bằng cắn hạt dưa, nhưng Hắc Nhãn Kính ăn một miếng, cảm thấy hương vị giống như ăn món ngon có một không hai trên đời.
Tô Vạn cũng không tỏ ra yếu kém, tả xung hữu đột, giống như ăn đinh ốc, một lúc sau đã ăn hơn mười con, thỉnh thoảng gặp phải một con chưa chín hoặc chưa chết, bị cắn một cái cũng không dừng.
Rất nhanh, bốn phía chỉ còn lại mùi thơm và xác bọ. Tô Vạn ăn đến mặt mũi vặn vẹo, vẫn chưa có cảm giác chắc bụng.
Hắc Nhãn Kính cẩn thận kéo áo mình ra khỏi ba lô, bọ cánh cứng còn thừa lại rơi vào lửa than, cho đến khi giũ sạch bọ, hắn mới móc ra một mảnh da thịt từ trong áo.
Đây là một mảnh thịt vụn móc ra từ vết thương của hắn, lớn chừng cái móng tay, sợ bị nhiễm trùng nên chỉ có thể cắt ra để xử lý, hắn không mặc áo. Nhìn Tô Vạn nhân lúc hắn làm chuyện này đã ăn sạch chỗ bọ vừa rơi xuống.
“Cậu có nghĩ đến nếu cậu ăn nhầm, còn có thể ăn được thịt của tôi.” Hắc Nhãn Kính nói.
Tô Vạn che tai lại, “Không nghe có được không?” Trong miệng vẫn còn cắn một con.
Hắc Nhãn Kính lộ rõ vẻ suy yếu, hắn dựa vào thạch bích, lấy tay nắm lên một nắm tro than, lại đắp lên than hồng một lần nữa.
Mấy ngày?
Hắn không biết rõ lắm, tuy nhiên không quá mười ngày, không có bất kỳ biến hóa nào, rất ít người tiến vào biển cát, không có xung đột trên phạm vi lớn như hắn dự tính, hiển nhiên, những kẻ phía trên đều là đám ô hợp, nhưng vẫn phải vô cùng cẩn thận.
Lời vô ích, người không cẩn thận đã sớm bị chém chết trong những trận sống mái lúc đầu, những người còn sót lại đều là kẻ tinh anh.
Đã sớm hết sạch lương thực, nước còn hết nhanh hơn, mấy ngày gần đây toàn dựa vào mảnh thịt vụn này để dụ lũ bọ tới làm thức ăn qua ngày, hôm nay tác dụng cũng không còn quá tốt. Cũng may bản thân mùi của những con bọ này cũng có tác dụng hấp dẫn bọ.
Sẽ nhanh chóng đến giới hạn, Trong lòng hắn hiểu rất rõ, những con bọ này chỉ giúp duy trì thể lực cơ bản, cơ thể hắn cần phục hồi như cũ. Hắn biết rõ tình trạng cơ thể mình, hắn vẫn dựa vào phương pháp tự chịu đựng đến mức cực đoan, buộc thân thể của mình phải duy trì hiện trạng, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với thể lực của hắn trước kia và nhóm người điên trong sa mạc.
Mắt cùng dần dần không thấy rõ. Điểm chết người là tuy bác sĩ và hắn đã tiên đoán từ trước nhưng thực tế sự suy giảm thị lực vẫn làm hắn sợ hãi.
Dù sao cũng sẽ nhanh chóng hoàn toàn không thấy gì, không ai có thể ở trong trạng thái hoàn toàn không thấy gì mà còn có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy.
Còn chống đỡ được mấy ngày?
Hai ngày.
Kết luận rất rõ ràng, chắc chắn hai ngày sau thân thể hắn ngay cả ý chí cũng không thể khống chế được nữa.
Thằng nhóc này không nhờ vả gì được, nếu như hắn ngã xuống, cả hai đều coi như sẽ chết, còn không thể đi ra.
Hắn không biết đi ra sẽ gặp tình hình như thế nào, không chỉ là Mãn Thanh thập đại cực hình, để biết tất cả, những người bên trên chuyện gì cũng có thể làm.
Nhưng mà không đi lên cũng không được.
“Này.” Hắn gọi Tô Vạn một tiếng, lửa than chập chờn trong bóng tối làm mặt Tô Vạn mơ hồ, “Tôi có một số chuyện muốn giao phó cho cậu.”
Tô Vạn thản nhiên nói: “Không nghe không nghe!”
“Chúng ta phải lên rồi.”Hắc Nhãn Kính nói: “Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Chúng ta sẽ có kế hoạch.”
“Đi lên?” Tô Vạn hỏi, “Không phải ông nói nếu đi lên những người đó sẽ làm thịt chúng ta sao?”
“Nếu không đi lên, tôi cũng sẽ làm thịt cậu.” Hắc Nhãn Kính nói: “Cậu có thể tập trung nghe tôi nói không? Tôi đang đau đầu đây.”
Tô Vạn nhìn nét mặt Hắc Nhãn Kính, dưới ánh sáng than hồng, sắc mặt của Hắc Nhãn Kính chưa từng nghiêm túc và nghiêm trọng như vậy.
Tô Vạn sợ hãi, trong mắt nó người này vĩnh viễn mang trạng thái bất cần đời, điều này làm cho nó yên tâm, mặc kệ là giả vờ hay tính cách vốn là như vậy, chí ít trạng thái như vậy cũng nói lên tinh lực của hắn còn duy trì được sự bất cần đời của hắn.
Hiện tại hiển nhiên tinh lực của Hắc Nhãn Kính đã không thể duy trì được nữa.
“Tôi là người cuối cùng trong gia tộc chúng tôi.” Hắc Nhãn Kính nói, “Thực sự là người cuối cùng.”
“Ông muốn để lại một đứa con sao, tôi không có khả năng đó.” Tô Vạn nói, nó cố gắng pha trò, hy vọng có thể xua tan cảm giác bất an trong lòng.
“Trong ba tiếng đồng hồ tới chúng ta phải đi lên, cậu phải nghe lời tôi nói, đường sống duy nhất của cậu là nhóm lều trại màu đen. Tôi sẽ nghĩ cách để thu hút toàn bộ sự chú ý của bọn họ lên người tôi, nếu vận khí của cậu tốt, có thể đến được lều trại màu đen, cậu sẽ an toàn. Trong lều màu đen sẽ có người tiếp ứng cho cậu.”
“Là ai?”
“Không biết.” Hắc Nhãn Kính nói, nếu không có vụ nổ kia, hắn có vô số biện pháp có thể khiến hai người dễ dàng thoát thân. Hắn không hề lo lắng ai sẽ đến tiếp ứng, hắn tin tưởng Giải Vũ Thần, mà Giải Vũ Thần tin tưởng Ngô Tà. Thế là đủ.
“Vậy ông thì sao?” Tô Vạn hỏi.
Hắc Nhãn Kính liếc nhìn Tô Vạn, nói: “Trước hết nghe tôi nói xong đã, tôi muốn cậu có thể thoát thân, nếu cậu có thể thoát được, tôi muốn cậu làm giúp tôi một việc.” Hắc Nhãn Kính bỏ cặp kính đen xuống, đưa cho Tô Vạn: “Cặp kính này đưa cho cậu, cậu mang đi sửa lại sẽ có thể thấy được một hàng chữ nhỏ trên gọng kính, đây là tên một cửa hàng kính mắt ở Bắc Kinh. Cậu đến cửa hàng này sửa kính, sau đó mỗi ba tháng phải đến rửa một lần.”
“Vì sao?”
“Không tại sao cả, cậu chỉ cần làm như vậy là được, có lẽ thông minh như cậu, vừa đến cửa hàng đó nhìn sẽ biết là vì sao.” Hắc Nhãn Kính sờ túi, muốn tìm điếu thuốc, nhưng không tìm được. Nhìn về phía Tô Vạn, Tô Vạn cũng lắc đầu. Nhiều khi Doraemon cũng phải bó tay. (Bạn Tô Vạn tự xưng là Doraemon, vì cái gì bạn cũng đem theo)
“Nhận lời tôi, đừng lừa dối tôi.” Hắc Nhãn Kính nói: “Tiểu quỷ các cậu đều không đáng tin.”
Tô Vạn lắc đầu, trả cặp kính lại cho Hắc Nhãn Kính, nói: “Không bằng để tôi nghĩ cách đã, nghĩ cách để hai chúng ta đều thoát được.”