Editor: An Nhiên
Khi Lê Thốc trở lại lều của mình, Vương Minh vẫn ngủ như chết, cậu cất máy ảnh. Đột nhiên cậu cảm thấy sa mạc này không phải nơi an toàn, suy nghĩ thật kỹ thì chỗ nào cũng có vấn đề, vì vậy, cậu chui vào túi ngủ, kéo kín đầu.
Lê Thốc ngủ suốt đêm, không biết qua bao lâu, khi cậu tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau. Lê Thốc thấy lạ, vì sao không ai tới gọi cậu dậy, đoàn khảo sát cũng không xuất phát, lẽ nào tất cả mọi người trong đoàn đều ngủ nướng trong lều? Lê Thốc thức được một lúc mới bò ra khỏi túi ngủ, đi ra ngoài lều.
Lều có thể chống lạnh, cũng có thể chống nóng được. Khi Lê Thốc ra khỏi lều, một luồng hơi nóng đập vào mặt, ánh nắng chói chang như hình ảnh lấy ra từ máy tính.
Vất vả lắm cậu mới thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, cậu nhìn thấy người của đội khảo sát gần như đứng hết quanh hồ, có thứ gì đó hấp dẫn họ, vì thế mà không ai chú ý đến cậu.
Lê Thốc liếc qua mấy con lạc đà đội khảo sát mang theo, nghĩ thầm đây đúng là một cơ hội tốt để chạy trốn, nếu mình biết cách khống chế lạc đà, đồng thời biết đường trở về, giờ có thể chạy trốn được rồi. Đáng tiếc điều này rõ ràng là không thể, vì vậy cậu nhanh chóng gạt đi suy nghĩ này.
Tiếp theo cậu cũng đi tới nơi mọi người đang tụ tập, thấy mấy binh sĩ đã cởϊ qυầи áo, đang mò thứ gì đó trong hồ.
"Có chuyện gì vậy?" Cậu ngáp một cái, hỏi người bên cạnh, người kia nói: "Có ai đó đã đem toàn bộ trang bị của đoàn khảo sát chúng ta vứt xuống hồ."
"Hả? Là ai làm?"
"Không biết, đáng ra thì nơi này phải rất an toàn, vì vậy tối qua cũng không phân công gác đêm. Chẳng ai nghĩ tới ở đây sẽ có người làm những chuyện như thế cả. Bây giờ, mấy anh binh sĩ kia phải xuống vớt chúng lên, những thứ vớt được đều để một bên phơi nắng cho khô rồi xem có thể sử dụng tiếp không."
Lê Thốc quay đầu nhìn lại, thấy Ngô Tà và giáo sư Vương đang xem xét vài thứ vừa vớt lên được, lại hỏi "Những thiết bị này có quan trọng không?"
" Nếu như không sửa được, tám chín phần mười là chúng ta phải quay về." Người kia còn nói, "Đi khảo sát, không phải là ngắm cảnh."
Lê Thốc đi tới bên cạnh Ngô Tà, vừa định mở miệng, Ngô Tà đã xua tay: "Hiện tại tôi không có tâm tình mà trả lời bất cứ vấn đề gì của cậu."
"Tôi không định hỏi cái gì." Lê Thốc nói, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
Vốn là Lê Thốc muốn bàn lại về chuyện máy ảnh chụp được cái bóng kia với hắn, nhưng Ngô Tà vừa nói xong, bên phía hồ có người hô lớn một tiếng, mọi người bỗng nháo nhác cả lên.
Ngô Tà cùng giáo sư Vương lập tức đứng dậy chạy sang đó. Lê Thốc cũng chỉ có thể tạm thời nuốt lại lời mình. Cậu cũng chạy theo họ, thấy mấy người đang vây quanh chỉ trỏ chỗ trang bị vừa vớt lên.
"Sao vậy? Vớt được cái gì mà mọi người xúm lại thế? Các anh đang nói về cái gì?"
"Đây không phải là trang bị của chúng ta." Một trong những binh sĩ phụ trách vớt lên cho biết.
Người binh sĩ kia chỉ vào một trong những thứ được vớt lên, nói: "Những vật khác tôi đều biết, nhưng mà ngài xem thứ này, đó không phải là của chúng ta."
Thứ đó dường như được bọc bằng kim loại, nhưng cũng không phải vật quá nặng, kích thước giống một chiếc bánh xe lăn, bên ngoài hình trụ, gỉ còng gỉ cóng, mặt trên có nhiều vết sần, có vẻ như đó là đinh tán bị gỉ cáu thành.
"Đây không phải trang bị của chúng ta?"
"Chắc chắn không phải."
"Vớt được lúc nào?"
"Không rõ, nó lẫn trong những trang bị được vớt lên. Lúc đầu cũng không chú ý, vừa mới sắp xếp lại thì phát hiện ra, xem ra thứ này vốn ở dưới đáy hồ ngay từ đầu."
Ngô Tà đi tới, dùng chân đẩy một cái, vật kia lăn quanh trên mặt cát, Ngô Tà cảm giác được thứ này rất nhẹ.
"Đừng, cẩn thận nhỡ là bom hay gì đó..." Có người kinh hãi kêu lên. Mọi người lập tức lùi về phía sau.
Ngô Tà thở dài nhìn những người đó, vẻ mặt cũng nghi hoặc. Lúc này Lê Thốc liền phản ứng, cậu ngây ra như phỗng mà đứng tại chỗ, lòng nghĩ ở đây tại sao lại có thể có vật này.
"Đây..." Cậu muốn nói, "Đây...Đây..Đây là..."
"Cái gì?" Ngô Tà không nhịn được quay đầu lại, "Có gì nói mau đi."
"Tốt nhất là anh đừng dùng chân đá nó." Lê Thốc nói, "Thứ này tốt nhất đừng đυ.ng vào."