Editor: An Nhiên
Sự việc xảy ra trong một buổi chiều đẹp trời, ở một quán cà phê mang phong cách Tây Tạng ven sông vùng Giang Nam. Lúc đó thân phận của Ngô Tà cũng không phải là một kẻ trộm mộ, mà là một nhϊếp ảnh gia tên gọi Quan Căn. Đương nhiên đây chỉ là ngụy trang để trà trộn vào các hạng mục khảo cổ, tuy rằng hắn quả thực đã học chụp ảnh một thời gian rất dài vì chuyện này.
Quán cà phê này hiệu là "Khả Khả Tây Lý", trên vách tường treo đầy màn che và thảm thêu mang phong cách Tây Tạng, quanh tường có khảm vài bức kim cương Pháp Tướng cao cỡ nửa người. Trong góc còn có một lư hương lớn mạ vàng, tỏa ra hương trầm Tây Tạng thoang thoảng. Nơi này dù là thị giác hay là vị giác, phong cách Tây Tạng vô cùng rõ nét.
Nhưng Ngô Tà cũng không phải đặc biệt thích nơi này, ngoài cửa sổ là công viên trên bờ sông, có thể thấy một vài mái nhà gỗ cong cong kiểu Hán, ở trong quán cà phê phong cách Tây Tạng, nhìn ra ngoài cửa sổ là mái nhà cong kiểu Hán thế kia thực khiến cho hắn không được tự nhiên, cái này cũng có thể là do khi hắn làm nhϊếp ảnh, đối với sự phối hợp phong cách có mức yêu cầu hết sức bất thường.
Nhưng rõ ràng lần gặp mặt này chủ nhân cũng không lấy làm phiền với cái sự mâu thuẫn trên.
Đây là một cuộc gặp gỡ giữa bảy người, có hai nhà bình luận lâu năm, một người làm trong ngành xuất bản, một nữ tác gia, Ngô Tà, còn có hai nhà báo. Coi như đều có chỗ đứng trong xã hội. Thời gian gặp mặt định sẵn từ hai tháng trước, chủ yếu là vì nữ tác giả kia đang chuẩn bị cho ra mắt một tác phẩm về sa mạc. Thời đại hiện nay, sáng tác không còn là việc mà một người có thể làm hết mọi mặt, thường thì cùng lúc với tác gia bắt đầu sáng tác, mọi phương diện của kế hoạch đều được triển khai, thậm chí khi cô ở Cát Lâm hai tháng trước để sưu tầm tư liệu dân gian, tin tức này đã trở thành tin tức được chú ý nhất vào lúc đó.
Gặp mặt từ chín giờ sáng, nói liên tục cho đến tận buổi chiều, thật ra thì Ngô Tà cũng không biết rốt cục bọn họ bàn luận cái gì, nhà xuất bản, tác gia, nhà báo, nhϊếp ảnh gia, toàn bộ đều là người không đáng tin cậy, trò chuyện một lúc trọng tâm câu chuyện đã lạc đề cả một ngàn hai trăm dặm.
Hắn cũng không tham dự vào cuộc thảo luận bao nhiêu, thứ nhất, công tác của hắn rất đơn giản nhẹ nhàng, không quan hệ lớn đến những kế hoạch kia, rốt cuộc hắn ở đây chỉ có nghĩa vụ dự thính mà thôi; thứ hai, lực chú ý của hắn lại thường đặt ở trên người nữ tác gia kia. Bởi vì cô gái này có gì đó hơi bất thường.
Tên cô là Lam Đình, một tác giả tự do. Chí ít trên danh thϊếp cô đưa cho Ngô Tà viết như thế.
Có rất ít tác gia tự do làm danh thϊếp cho mình, điều này làm Ngô Tà cảm thấy kỳ lạ. Chẳng qua là cái tên này đối với hắn thật ra rất quen thuộc, dạo gần đây, cái tên này xuất hiện ở mọi trang tin tức trên báo, là nhân tài mới nổi, Ngô Tà vẫn cho là tên của cô gần giống chữ Lan Đình, vì vậy có ấn tượng sâu đậm.
(Lan Đình hình như là tên một công ty mỹ phẩm ở Thẩm Quyến)
Lam Đình thật ra khá xinh đẹp, mái tóc xoăn dài tự nhiên, ăn vận theo phong cách Bohemia, nhìn qua có phần mong manh yếu đuối, từ cô toát lên một vẻ đẹp sinh động lại kỳ ảo hiếm thấy, tuyệt không phải dạng lôi thôi như ma xó của hai ông kia. Hắn biết không ít tác gia, không phải xấu thường thì cũng là xấu thậm tệ, nhưng đều là đàn ông. Xem ra nữ tác gia cùng nam tác gia đúng là không giống nhau.
Sở dĩ cô thu hút sự chú ý của Ngô Tà là bởi vì cô nhìn qua có phần không được tự nhiên, trên bàn mọi người trò chuyện rất thoải mái, thỉnh thoảng cười đến nghiêng ngả, nhưng cô vẫn không làm ra biểu cảm gì, cũng rất ít cho ý kiến. Ngô Tà phát hiện tay cô cứ không ngừng vuốt tóc theo bản năng.
Học chụp ảnh phải nắm kiến thức tương đối về tâm lý học, nhất định phải biết dùng lời nói chỉ đạo người mẫu làm theo cho đúng, mà khi buôn bán cũng cần phải biết ngã giá tùy vào mặt người. Loại động tác nhỏ này, căn cứ vào kinh nghiệm của Ngô Tà, nhận định là giống như trong lòng đang hồi hộp và lo lắng.
Nhưng ở trong hoàn cảnh này, cô ấy lo lắng điều gì? Hẳn là không phải đang lo lắng sách có bán chạy hay không, hay nếu có gì mờ ám với nhà xuất bản, cũng không cần lo lắng tới vậy.
Ngô Tà không thể không ngạc nhiên, Vì vậy vẫn quan sát cô, có điều là ngoài những động tác này, cô không có biểu hiện gì khác.
Về sau Ngô Tà cũng thấy chán, cho rằng tác gia sẽ có một số tính cách cổ quái, Nabokov chỉ có thể sáng tác trên giấy rộng ba tấc dài năm tấc, Pope chỉ có thể sáng tác khi đặt bên cạnh một cái hộp đựng táo thối, trong hiến pháp cũng không nói nữ tác gia không được lo lắng khi không có chuyện gì. Vì vậy hắn cũng không để ý nữa, tuy rằng sự lo nghĩ của cô cũng làm hắn bị ảnh hưởng
Mấy người này nói suốt từ sáng, liên tục cho đến chạng vạng, lúc ăn cơm tối,mới coi là đạt được thống nhất ở vài bước. Vì đã tương đối hoàn thiện , lại thêm một cuộc thảo luận nữa, kế hoạch đã nhanh chóng được quyết định.
Đến cùng, thật sự chuyển thành ngồi nói chuyện phiếm, không còn gánh nặng tâm lý, bọn họ cũng thả lỏng, bắt đầu nói chuyện trên trời dưới biển, phong hoa tuyết nguyệt, lúc này, vào đêm, quán cà phê đông khách hơn, bầu không khí cũng trở lên thoải mái, Ngô Tà cảm thấy tinh thần phấn trấn, nói đi nói lại, chung quy thì lại bàn về sa mạc.
Ngô Tà nói mình rất thích sa mạc. Những sa mạc lớn ở Trung Quốc hắn đều đã đi qua. Cuối năm 2007, hắn có một trải nghiệm du lịch trong sa mạc. Khi đó hắn tham gia vào Bảo tàng Khảo cổ học Quốc gia viễn thám và trung tâm chụp ảnh trên không, ở A Lạp Thiện Minh có một hoạt động kết hợp với khảo cổ, phạm vi là sa mạc. Đây là một chuyến hành trình vô cùng thú vị, mặc dù sa mạc không có người ở, nhưng lại là thiên đường của nhϊếp ảnh gia. Bầu không khí nguyên sơ vốn có của nơi này làm cho người ta mặc sức đi tới đâu cũng cảm thấy hứng thú dào dạt. Lúc đó người phụ trách của trung tâm nói một câu như thế này: "Sa mạc làm cho cậu bé biến thành đàn ông, làm phụ nữ biến thành bé gái." Ngô Tà nói, hắn nghĩ những lời này rất có ý nghĩa.
Toàn bộ hành trình của hắn lúc đó hầu như là quanh quẩn trong biển cát hơn một ngàn km, phần lớn thời gian đều là đi bộ tản mát. Đi qua hết năm di chỉ thành cổ, chụp hơn hai ngàn tấm hình, trong thời gian hơn hai tháng, bên tai không có bất kỳ tiếng động nhức đầu nào. Loại cảm giác này giống như cả người được thanh lọc đến sạch sẽ từng lỗ chân lông.
Đương nhiên, loại cảm giác này vừa về đến thành phố lập tức biến mất, hơn hai tháng được thanh lọc thân thể, chỉ cần vài giờ đã bị ô nhiễm trở lại, không thể không nói thành phố thật quá nguy hiểm.
Trò chuyện về trải nghiệm này làm Ngô Tà rất vui vẻ, hắn nói rất nhiều, thao thao bất tuyệt. Họp mặt tiếp tục kéo dài tới tận hơn bảy giờ tối, mọi người mới giải tán. Lúc này sự việc Ngô Tà không ngờ tới lại xảy ra.
Khi đó mọi người quyết định đi chung xe về: Nhà xuất bản có BMW series 7, có thể trực tiếp đưa người đẹp tác gia quay về khách sạn; hai lão kia cùng nhà báo chuẩn bị vào club; còn Ngô Tà hàn huyên cả một ngày đã hơi mệt, muốn đi dọc theo bờ Giang Nam để gió lạnh thổi bớt hơi nóng trên mặt mình rồi chuẩn bị về nhà.
Mùa đông ngày ngắn, trời đã tối, lúc này trên bờ Giang Nam khá vắng vẻ, hắn lặng lẽ bước đi, chợt nghe sau lưng có người gọi hắn.
"Anh Quan."
Quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là Lam Đình.
"Sao vậy, xe ông chủ cô hỏng rồi sao?" Ngô Tà vừa ra vẻ kinh ngạc vừa trêu đùa mà hỏi.
Cô cũng gượng cười, có phần ngại ngùng nói: "Không phải, tôi chỉ không muốn ngồi xe, tôi muốn đi cùng anh một đoạn đường, có được không?"
Dáng người Lam Đình tương đối cao, phải gần bằng chiều cao của hắn, đèn đường chiếu lên vạt áo dài tạo cảm giác mong manh gầy yếu, có phần động lòng người. Ngô Tà quay lại nhìn phía sau, xe BMW của nhà xuất bản đã nổ máy chạy đi.
Nếu như là thời đại học còn ngây thơ, đại khái Ngô Tà đã cho rằng số mình đào hoa, thế nhưng giờ đã từng trải, chỉ biết rằng loại tình tiết trong tiểu thuyết này nhất định không đáng tin. Suy luận một chút, có thể là cô không muốn ngồi xe, đồng thời thấy trong những người tham gia cuộc gặp thì hắn là người vô hại nhất, vì vậy mới đi dạo cùng hắn.
Tuy nhiên sự việc tiến triển về sau đã chứng minh sức tưởng tượng của Ngô Tà vẫn còn chưa đủ.
"Nghe anh vừa nói thì dường như anh đã ở sa mạc một thời gian dài?" Lam Đình chủ động mở lời. Ngô Tà gật đầu nói: " Cũng tương đối, khoảng hai ba tháng, hơn nữa lại không có gì đặc biệt. Chúng tôi đến khu không người chứ không đi theo tour du lịch, vì vậy cảm giác ý nghĩa có khác một chút."
Cô chần chừ một chút mới nói: "Badain Jaran anh nói chính là nơi tôi sưu tầm tư liệu dân tộc, tôi đã ở đó ba tuần, vì thế nghe anh kể chuyện tôi cũng cảm thấy hoài niệm. Chỉ là nghe hướng dẫn du lịch của chúng tôi nói, đây cũng chỉ tính là sa mạc nhỏ."
Ngô Tà cười thầm, nhớ lại lúc đó có một đội người của bọn họ bị lạc đường đã vô cùng sợ hãi. Bốn vạn bảy nghìn ki-lô-mét vuông, sa mạc lớn thứ ba trong nước, đối với biển cát Taklamakan (**) mà nói, quả thật quá nhỏ, thế nhưng đối với một con người cũng đã đủ lớn rồi.
Cô tiếp tục hỏi: " Các anh ở Badain Jaran có từng đến nơi gọi là Cổ Đồng Kinh không?"
Ngô Tà thoáng kinh ngạc, không ngờ cô lại hỏi tới địa danh này.
Ở Badain Jaran hắn năm lần bảy lượt nghe được người ta nói đến chỗ đó, có rất nhiều câu chuyện thần bí được người dân trong vùng lưu truyền về nó, trong khu vực không người của sa mạc Badain Jaran. Dân bản xứ chỉ có một giải thích về nơi này là tốt nhất không nên đến, nơi đó không giống những vùng khác. Nhưng mà tại sao có cách nói vậy thì chẳng ai biết.
Kiểu giữ kín câu chuyện thế này cũng không phải là cố làm ra vẻ huyền bí, đây là tục lệ lưu truyền từ xa xưa của họ. Giống như là với người làm khảo cổ mà nói, đó hẳn là một sự tôn sùng. Chính vì thế bọn họ đã không đến Cổ Đồng Kinh, dù sao một lần đi khảo sát đó đã phát hiện được đủ hiện vật để bắt đầu cho đề tài khảo sát tiếp theo.
Ngô Tà lắc đầu, cười khổ nói: " Thật xấu hổ, kế hoạch của chúng tôi lúc ấy không đề cập tới nơi đó, tuy trong đoàn của chúng tôi có người muốn đi xem một lần nhưng người dẫn đường không muốn đưa chúng tôi đi, cũng không biết là nguyên nhân vì sao nữa."
"Người dẫn đường của các anh từ chối yêu cầu của các anh?"
"Đúng vậy, cô biết đó, chúng tôi đến đặc khu không người, người hướng dẫn không giống với hướng dẫn viên trong công ty du lịch, mà là người đứng đầu câu lạc bộ thám hiểm của địa phương, trong hành trình, anh ta có quyền lực lớn nhất, anh ta nói nơi đó không thể đi, chúng tôi chẳng thể phản bác được."
Lam Đình hít vào một hơi, nhìn Ngô Tà nhẹ giọng nói: "Các anh thật may mắn, thuê được một người dẫn đường tốt."
Hắn kinh ngạc nhìn cô, nghe được ý tứ gì đó lại hỏi: "Lẽ nào cô đã tới nơi đó?"
Cô gật đầu rồi dừng lại, ngừng bước chân, quay qua nhìn Ngô Tà: "Anh Quan, tôi đã nghe rất nhiều bạn bè nhắc tới anh, nói anh đủ thận trọng, đáng tin, hơn nữa rất hiểu biết về nhϊếp ảnh. Có một chuyện tôi vẫn muốn tìm người để hỏi, nhưng lại không muốn cho người khác biết. Chuyện này đối với tôi rất quan trọng, tô có thể tin tưởng anh không?"
Ngô Tà chưa hiểu những lời đó, chậm rãi gật đầu, "Có chuyện gì vậy?"
Cô chần chừ một chút mới nói: "Khi ở Cổ Đồng Kinh, tôi đã gặp vài chuyện kỳ lạ."