Chương thứ 13: Thứ bên dưới núi
Editor: An Nhiên
Beta: Tiêu
Chúng tôi đi vòng qua sát rìa sơn cốc, gần như phải bám vào vách núi nhích tới gần nơi sơn thể lộ ra phần nham thạch màu đen kia.
Sơn thể vô cùng lớn, từ đằng xa chúng tôi đã thấy được loáng thoáng một khe nứt khổng lồ, nằm ngang đỉnh núi, trong lúc tuyết còn phủ khắp núi thì cái khe nứt này nhất định bị sông băng lấp đi, giờ đây khi chúng tôi tới gần tòa núi này, liền cảm giác được một luồng khí nóng phả vào mặt. Mà nhiệt độ phải nói là vô cùng nóng, rất nhanh sau đó chúng tôi phải cởi bỏ toàn bộ y phục của mình ra.
Tuyết ở một phía gần với ngọn núi kia đã sớm bị tan chảy, khắp nơi là thác nước, chúng tôi đi qua dải đất rộng lớn giao giữa nóng và lạnh, rốt cục cũng leo lên được chỗ núi đá đen kia.
Tay vừa chạm lên, nhiệt độ núi khiến chúng tôi không khỏi rụt cổ một chút, đá trên núi này tất nhiên là rất nóng, giống như là núi lửa đang hoạt động vậy.
"Chúng ta không phải tới một ngọn núi lửa đấy chứ?". Bàn Tử hỏi.
"Dù không phải thì đây cũng là một quả núi nhiệt lượng cực dồi dào, dưới chân núi khẳng định là có sông dung nham chảy qua, phát sinh biến hóa đột ngột mà đem nung nóng cả quả núi này."
Chúng tôi đi từ sườn núi lên, một đường đá núi lởm chởm, màu đen của nham thạch hoàn toàn bất quy tắc, có điều là ngược lại như vậy có vẻ tương đối dễ leo lên. Đi một hồi, chúng tôi liền thấy vô số hốc suối nước nóng nhỏ, đang phun nước ra bên ngoài.
Trên núi nồng nặc mùi lưu huỳnh, chúng tôi phải bò ngang mất ít nhất hơn hai giờ đồng hồ, tới khi sắc trời trở tối, chúng tôi mới tới được sát bên cái khe kia.
Bên này có một khoảng sân rất rộng, trũng xuống phía trung tâm quả núi, chúng tôi đứng đây có thể thấy được rất nhiều bộ hài cốt.
"Những người này đều mặc y phục, tất cả đều bị nhốt tới chết trong đó, là thôn dân Khang Ba Lạc.". Trương Hải Hạnh nói, " Xem ra, đây là thiên đường của bộ tộc đó, rốt cục thì họ cũng được thần linh bảo hộ."
"Nói màu mè như vậy làm gì chứ, bọn họ chắc đang chạy nạn tuyết lở, chui vào đây trốn đúng lúc tuyết tan, khả năng bị khí độc phun ra mà chết."
Chúng tôi liền đeo mặt nạ phòng độc lên. Bàn Tử lách người vào trong khe kia. Nơi đó rộng khoảng ba bốn thân người, đi thẳng được xuống nền đất, bên dưới kia là một khoảng đen kịt.
"Ông trời cầm dao mà bổ dọc quả núi đây sao." Bàn Tử nói.
Chúng tôi lần lượt bò vào trong, Bàn Tử lại hỏi:" Lãnh đạo à, chúng ta bò tiếp hay là bò xuống dưới kia đây?"
"Tại sao lại muốn xuống đó?". Trương Hải Hạnh hỏi lại Bàn Tử, " Dưới đó có cái gì sao?"
Bàn Tử bật đèn pin, chiếu xuống bên dưới, đáp:" Thiên Chân, cậu nhìn có quen mắt không, nơi này này?"
Tôi nhìn theo, liền thấy độ rộng phía dưới khe núi từ từ thay đổi, ở giữa sơn thể còn thấy được vô số xiềng xích Thanh Đồng thông xuống sâu bên trong.
"Núi Trường Bạch.". Tôi nói.
"Cái gì?". Trương Hải Hạnh hỏi.
Tôi quay đầu, nhìn sơn thể xung quanh một chút mới đáp:" Cô nương, từ giờ trở đi tất cả ở đây đều do tôi quyết định, tôi sẽ đưa cô đi xem cái "chung cực" mà người Trương gia các cô nói."
Chúng tôi quay trở về khoảng sân kia nghỉ ngơi một giờ, tới khi trời hoàn toàn tối mịt, dải đất cao nguyên hòa lẫn với màu trời đen. Tôi đoán chừng trời tối tới mức này thì ít cũng phải gần chín giờ rồi.
Chúng tôi phân phối đạn dược, lương khô và trang bị. Bàn Tử lấy từ trong mấy thi thể kia ra vài tàng đao chất lượng vô cùng tốt, đem đi mài lên tảng đá. ở đây trình độ ăn mòn rất mạnh, tàng đao bị ô xi hóa vô cùng lợi hại, nhưng mài một lúc nó lập tức sắc bén như lúc ban đầu.
Tôi chọn lấy một thanh nhẹ nhất, thấy Trương Hải Hạnh cũng chọn một thanh, lại nhận ra là khả năng là so với sức của cô ấy thì mình không bằng. Có điều là tôi không muốn tự coi nhẹ bản thân, lão nương, a nhầm, lão tử có là có kinh nghiệm kia.
Chúng tôi ở trên tảng đá ấm đó ngủ một đêm, sớm hôm sau tỉnh dậy, đeo lên mặt nạ phòng độc rồi lập tức bốn người tiến vào trong khe núi, đi xuống bên dưới.
Chúng tôi đi hết tất cả năm ngày, mới nhìn được thấy đáy cái khe này.
Càng đi vào sâu, khe càng rộng, từ chỗ núi cao nhất rộng khoảng ba bốn thân người, tới đáy sơn thể đã rộng ít nhất... Ít nhất bằng chiều ngang một cây cầu bắc qua. Vô số xích sắt giăng trong đó, toàn bộ khe núi như mạng nhện.
Dưới đáy có vô số đá rơi, tất cả lớn nhỏ, cao thấp khác nhau, cũng đều được hình thành trong cái khe nứt này, đá vụn văng lung tung khắp nơi. Có vài tảng là ở bên trên năn xuống, chặn ngang giữa hai vách nham thạch cực đại, hình thành từng tòa từng tòa nham thạch hình vòm.
Chúng tôi ngồi nghỉ trên bãi đã một lúc lâu mới có sức mà đứng dậy, nghỉ đến nơi đến chốn cảm giác thật thoái mái, lần theo bãi đá đi vào trong, rất nhanh, Trương Hải Hạnh liền kinh hô một tiếng.
Tôi ngẩn đầu nhìn lên, liền thấy ở tít cuối khe đá, chỗ loạn thạch kia xuất hiện một cánh cửa Thanh Đồng cực lớn, gần như là giống y hệt với cái mà tôi đã được thấy ở núi trường bạch. Sừng sững ở cuối tầm mắt tôi, đèn pin soi tới mà không tài nào chiếu ra được toàn cảnh, chỉ có thể thấy những hoa văn rườm mà trên cánh cửa, chi tiết vô cùng phong phú, tình hình quả thực khiến người khác muốn bùng cháy.
Chúng tôi bước tới trước cánh cửa Thanh Đồng khổng lồ đó, tất cả mọi người không ai nói lời nào, cổ họng Phùng run lên, giây lát liền ngã ngồi luôn trên bãi đá sắc nhọn.
Đã bao lâu.
Tôi không nhớ rõ, lần trước thấy được cánh cửa này là cảm giác gì chứ, nghĩ tới giờ hết thảy đều không đáng tin. Nhưng hiện tại thì sao, tim tôi tuy đập rộn lên, nhưng, nội tâm cảm giác lại hoàn toàn khác.
Có thấy, tôi thầm nhủ, tôi cũng không nghĩ ra, sinh thời mình lại có lần thứ hai được thấy cánh cửa khổng lồ này.
Núi Trường Bạch, dãy Himalayas, đáy cùng của những dãy núi hùng vỹ đó, đều có cánh cửa lớn như này sao, đây rốt cuộc là do ai kiến tạo lên, mục đích của người đó là vì cái gì?
"Chúng ta không có quỷ tỉ, cũng không biết cơ quan ở đâu, cửa này sao mở được đây?". Bàn Tử là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
Tôi lắc đầu, bước về phía trước, đi tiếp đi tiếp, đi tới đối diện sát với cánh cửa, rồi chạm tay lên đó.
Lạnh như băng, ở trong khe nứt cực kỳ nóng như vậy, cảnh cửa này vẫn lạnh như băng.
Tôi vuốt những hoa văn phía trên, đường nét rất tinh xảo, cửa lớn như vậy muốn khắc được những đường này, kỹ thuật hiện đại không biết có làm được hay không nữa.
Ngẫm, tôi cố sức đẩy cảnh cửa ra, đây giống như là hành động theo bản năng vậy.
Tôi ảo tưởng rằng cửa sẽ theo động tác của mình, chầm chậm bị đẩy ra, nhưng, không như mong muốn, cửa chẳng hề nhúc nhích.
Quả nhiên, người mở ra cảnh cửa này, đã định trước không phải là tôi.
Tôi lui trở về, ngồi xuống trên tảng đá, Trương Hải Hạnh liền hỏi:" Cậu nói đi, "chung cực" mà Trương gia chúng tôi nói tới, là ở phía sau cánh cửa Thanh Đồng này sao?"
"Đó không phải tôi nói, là tộc trưởng của các người nói.". Tôi đáp.
"Có manh mối nào hơn không?"
"Đi mà hỏi tộc trưởng các người ấy.". Tôi đáp rồi nhìn cánh cửa hùng vỹ, quan sát ở khoảng cách này, đó thực sự chính là toàn bộ thế giới trước mắt tôi.
Có phải như cánh cửa kia không? Tôi mở ra, liền thấy được Muộn Du Bình râu tóc một búi to đùng đang ở bên trong gặm nấm ăn. (há há :D)
Ngay cả cười tôi cũng không rặn ra được.
Trương Hải Hạnh cũng đi tới trước cửa, quan sát kỹ từng hoa văn khắc bên trên, nhìn tới nhìn lui mà không có thu hoạch gì, tiếp theo cô ấy nhảy lên, bám lên cửa Thanh Đồng, bắt đầu leo lên trên.
Hoa văn vô cùng nhỏ, cơ bàn không thể bám vào mà leo lên được, nhưng tôi thấy trên tay của cô ấy hình như có đeo một dụng cụ giống như hình móng vuốt vậy.
Trương Hải Hạnh rất nhanh nhẹn, leo thẳng lên tít cao, tới tận trên đỉnh cửa, nhưng dường như là không hề có phát hiện gì mới, đành một đường leo xuống.
"Bên trên cũng kín kẽ vô cùng, kỳ quái thật.". Cô ấy nói.
Tôi và Bàn Tử nhìn về phía Trương Hải Hạnh, cô ấy nói tiếp:" Cửa này vô cùng nặng, lại được đặt trên mặt táng đá, thời gian dài sẽ trượt vào trong nham thạch, mặt trên phải xuất hiện khe hở, nhưng nó lại không hề có."
"Điều đó chứng minh được cái gì?". Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy đáp:" Hoặc là cửa này không nặng như suy nghĩ, hoặc là nền đất ở đây đã trải qua xử ký đặc biệt nào đó."
"Nếu như cửa này không nặng như vậy, có thể là nó rỗng ruột phải không?". Bàn Tử lấy ra một quả lựu đạn từ trong túi của mình, nói tiếp " Được, vậy chúng ta thử xem cửa này có thực sự xịn hay không nào."