Chương thứ 10: Chạy ngược lại
Editor: An Nhiên
Beta: Tiêu
Tôi nói với Bàn Tử, Bàn Tử trừng mắt lên hỏi:" Hử? Bọn họ chạy trở lại, chạy thế để làm gì chứ?"
"Có phải ai đó đuổi theo bọn họ không?". Tôi hỏi. Bàn Tử rút ống nhòm ra, vừa nhìn liền lắc đầu: "Hai người bọn họ nhìn có vẻ rất gấp, gần như đang chạy, nhưng phía sau bọn họ không thấy cái gì cả."
"Cho tôi xem!". Vừa nhìn liền phát hiện sai rồi, "Bọn họ đang cởϊ qυầи áo."
"Cởϊ qυầи áo? Hai người cùng cởi à?". Bàn Tử hỏi.
Hai người một chạy một cởi từng thứ từng thứ mặc trên người ra, tôi nhìn mà lấy làm lạ, Bàn Tử càng nóng nảy hơn:" Mau mau mau, xem vóc dáng lão thái bà thế nào."
Tôi đẩy anh ta ra, điều chỉnh tiêu cự ống nhòm, muốn xem mặt băng dưới chân bọn họ có gì.
Trên mặt băng không có bất cứ điều bất thường nào, cự ly quá xa, ống nhòm cũng không thấy được rõ ràng tình hình bên dưới, Bàn Tử bưng súng lên ngắm, cũng lắc đầu. Cự ly như vậy quả thực ngoài tầm mắt rồi, chúng tôi cầm súng mà bắn ở khoảng cách như vậy độ chính xác sẽ rất kém, càng khỏi phải nói về việc ngắm bắn.
Cứ như vậy nhìn bọn họ chạy giữa lòng hồ băng, cởi tới lúc chỉ còn lại đồ lót, tiếp nữa thì hóa ra là cởi truồng mà chạy. Trong lòng tôi buồn bực, cũng không thấy có bất kỳ thứ gì đuổi theo phía sau bọn họ. Hai người kia rốt cuộc chạy vì cái gì chứ, lẽ nào đi tới nửa đường thì lửa gần rơm lập tức bốc cháy?
"Có cần tới xem không?" Bàn Tử hỏi, "Chắc bên đó phát điên rồi?"
"Chúng ta giờ có xuống cũng đuổi không kịp bọn họ, trừ khi là bọn họ chạy qua hướng chúng ta.". Tôi nói, "Hơn nữa bọn họ đều đã cởi thành như vậy, trên người không vác gì cả, chúng ta lại mặc như quấn tã thế này, có lăn cũng không theo được bọn họ."
"Không chạy qua sao, chúng ta cách xa như vậy, nhìn cái gì cũng không thấy hết."
"Chó má, anh rốt cục là muốn nhìn cái gì?". Tôi bốc một nắm tuyết ném vào mặt anh ta, lại lôi bộ đàm ra, gọi vọng sang bên kia.
Gọi nửa ngày cũng không thấy phản ứng gì, lại thấy hai người trong hồ bỗng dừng lại rồi bắt đầu múa loạn lên, tay chân không ngừng vung vẩy, phủi vào người.
"Tôi hiểu rồi.". Bàn Tử nói, "Đây là bệnh tuyết điên :D "
"Nói xem nó ra sao?"
"Bọn họ nhìn tuyết nhiều quá tới phát điên luôn."
"Tôi thấy anh điên rồi đấy.". Tôi nói với Bàn Tử, "Giờ còn nói được mấy câu đùa bỡn này à. Đi thôi, phải xem thế nào đã."
Tôi và Bàn Tử liền chạy vào hồ băng, trong lòng tôi vừa có chút phiền muộn vừa có chút lo lắng, cũng không biết rốt cuộc là bọn họ xảy ra chuyện gì, nếu như lúc đó tôi cứng rắn hơn, không biết nha đầu thối kia có nghe lời tôi không. Giờ bọn họ gặp phải chuyện không may thế này, tôi cũng không biết là mình có cảm giác nào, là hả hê hay là áy náy đây.
Chạy cuống cuồng một lúc, cũng may hai vị này cứ đứng nguyên giữa hồ mà không ngừng vung vẩy, không có chạy tiếp đi chỗ khác nữa.
Chúng tôi phải chạy đủ nửa giờ mới tới được bên cạnh bọn họ, quá trình chạy không biết trượt chân bao nhiêu lần, tới khi đến nơi thì bản thân tôi đã ngã chết.
Lúc đó Trương Hải Khách chỉ mặc áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ, Phùng thì gần như lộ hết hàng họ. Hai người tình trạng sức cùng lực kiệt nằm phơi trên mặt băng, còn đang làm những động tác cuối cùng. Bàn Tử cởϊ áσ ra đắp lên người Trương Hải Hạnh, tôi cũng đắp y phục lên người Phùng, sau đó đỡ hai người bọn họ dậy, chợt nghe Trương Hải Hạnh không ngừng dùng giọng Quảng Đông gào thét: "Cháy, cháy."
Tôi nhìn da cô ấy lạnh tới tái xanh đi, nhưng không có vết bỏng nào. Phùng dùng tiếng Đức thều thào không biết đang nói cái gì.
"Cháy ở chỗ nào?" Bàn Tử hỏi, "Mà là cháy hay là rối loạn dậy thì, tôi thấy cô giống vậy hơn đấy."
Tôi không để ý tới anh ta, nhìn ánh mắt Trương Hải Hạnh liền ý thức được, cô ấy đang trong cơn ảo giác.
Người một khi bị rơi vào ảo giác, tôi biết Trương Hải Hạnh trong lúc này sẽ không nghe được bất cứ điều gì tôi nói, vì ảo giác tức là khi mà thần trí không được tỉnh táo. Người ta không thể sử dụng lý trí để chống lại ảo giác.
Tôi nhìn chỗ bọn họ vừa từ đó chạy tới, liền nói với Bàn Tử:" Bọn họ hình như trúng bẫy rồi, anh dùng ống nhòm nhìn sang bên kia hồ, xem rốt cục ở đó có cái gì đi."
Bàn Tử dùng ống nhòm nhìn một lát, chỉ lắc đầu:" Không có, chẳng thấy gì hết cả, tôi phải qua xem mới được."
Tôi đáp không được, hai người hầu hạ hai người thì còn tạm được, nếu như Bàn Tử anh cũng trúng bẫy nốt, tôi làm thế nào tóm được anh? Hơn nữa nếu anh muốn cởϊ qυầи áo, sẽ là một tảng núc na núc ních mỡ, tôi có muốn giữ lại cũng không được.
Hai chúng tôi liền đem Trương Hải Hạnh và Phùng kéo sang bờ hồ, trong lòng tôi thầm nhủ: được, hôm nay đi một đường dài như vậy rốt cuộc cũng uổng công. Chúng tôi căng bạt lên làm lều, tiêm cho hai người bọn họ chút thuốc an thần và thuốc giải độc, cũng không biết là thuốc có tác dụng không nữa.
Hai người bọn họ vốn đã kiệt sức, giằng co thêm một lát thì cả hai cùng ngủ say, Bàn Tử cũng mệt mỏi lắm rồi, liền nói với tôi:" Đến giờ mới chịu ngừng, Bàn gia tôi phán cái gì là chỉ có đúng, đồng chí Đại Phân này nếu như giống anh già kia cao hơn hai thước, tôi chắc phải đem cắt hắn thành hai đoạn mới có thể khiên về được. Ai ui, tôi cũng mệt chết đi được, tên người nước ngoài này ít cũng phải tới một trăm tám mươi cân, cả người toàn thịt, lần sau đổi cho tôi cõng bà bà, cậu hầu hạ lão quỷ kia đi."
Thân thể Trương Hải Hạnh cũng không như những cô gái bình thường, tuy là cô ấy gầy, nhưng những cơ bắp trên người vô cùng rõ ràng, cõng cũng không được êm ái dào dạt như trong tưởng tượng.
Tôi đốt thuốc, hút thuốc ở nơi cao hơn so với mặt nước biển thế này dễ bị đau phổi, nhưng cũng không quản được nhiều như vậy, phải rít lấy một ít ni-cô-tin mới được, tôi nói với Bàn Tử:" Lần sau chúng ta phải cứng rắn hơn, nếu không chung quy sẽ phải trả giá cho những sai lầm của mình, ngày hôm nay chúng ta nhất định phải đi được vào bờ hồ bên kia thung lũng."
Tôi nhìn hai người, biết là thuốc an thần cũng có tác dụng rồi, chắc là một lát nữa hai người này cũng chưa thể tỉnh dậy được, nhưng Bàn Tử nói đúng, tôi lại lên tiếng:" Tôi thấy trông cậy vào việc bọn họ có thể tự đi là bất thành, chúng ta phải làm một cái xe trượt tuyết, kéo bọn họ qua đó."
Ở đây một vùng tuyết địa, dưới tuyết chỉ có đá đen, không có nguyên liệu gì dùng được để làm xe trượt tuyết cả. Bàn Tử nói:" Chúng ta phải lấy con hươu kia ra rồi. Tôi từng xem một chương trình thám hiểm, người ta cũng dùng xương động vật làm xe trượt tuyết."
Tôi nhìn xung quanh, xác định cái bóng khổng lồ kia không ở gần đó, mà bắt đầu dùng búa nhỏ không ngừng gõ vào mặt hồ, muốn đào cái bộ xương hươu kia lên.
Trên núi Trường Bạch lần trước tôi đã từ đập vỡ cả sông băng vạn năm, nơi này băng dễ xử lý hơn, rất nhanh sau đó tôi đã đập cho mặt hồ vỡ một tảng lớn, lộ ra bộ xương hươu bên trong.
Tôi tiếp tục dùng búa cậy từ trong băng ra tám chín khúc, chờ tới khi cả bộ xương đều lộ ra trên mặt băng, tôi bỗng ý thực được rằng, đây không phải là hươu.
Tôi dọn dẹp lại một chút chỗ mặt băng, lui về phía sau vài bước, không khỏi hít ngược lại một hơi khí lạnh.
Tôi phát hiện thi thể dưới lớp băng, là một sinh vật mà tôi chưa từng gặp qua, nó nhìn giống động vật, nhưng tôi phát hiện ra trên người nó có vô số vảy to bằng đồng xu. Phần nhô lên khỏi lớp băng, dường như chỉ là một phần thân thể rất nhỏ của nó.
Tôi hít một hơi thuốc, liền chạy đi gọi Bàn Tử qua xem. Bàn Tử hoàn toàn không chịu đi, nhưng bị tôi gọi tới không còn cách nào khác, đành phải thở phì phò đi ra. Vừa nhìn tới chỗ tôi đào được, anh ta cũng sững sờ tại chỗ.
"Đây là thứ gì? Anh trước đây từng nhìn thấy chưa?"
Bàn Tử ngồi xổm bên cạnh, vừa ngồi vừa đi quanh nó một vòng, chợt lên tiếng:" Thiên Chân, đây là một đôi báo lớn đấy."