Ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, Diệp Phàm nhìn qua, ngoài ý muốn phát hiện ra Lê Dục cùng Lê Dĩnh.
"Sao hai tên kia lại tới đây?" Diệp Phàm nghi hoặc hỏi.
Sau khi đi vào phòng, Lê Dục nhìn chằm chằm Bạch Vân Hi đánh giá một phen.
Diệp Phàm không vui cau mày lại, "Vân Hi, tiểu tử thối kia nhìn chằm chằm ngươi."
Bạch Vân Hi nhàn nhạt nói: "Ta thấy rồi."
"Hắn là cái tên sở khanh, không tới mấy năm liền cưới một đống thê thϊếp, sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trên giường, thứ sắc dục huân tâm!" Diệp Phàm khinh thường nói.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một cái, thầm nghĩ: Diệp Phàm lại dám không biết xấu hổ nói người khác sắc dục huân tâm, hồi trước khi Diệp Phàm mới vừa bị lôi kiếp đánh thành trọng thương vẫn còn không quên chơi lưu manh kia kìa! Nguyên Anh Diệp Phàm chính là khắc ra từ cùng một khuôn mẫu với Diệp Phàm, luôn thích chọn khi hắn đang ngủ đứng ở trên đầu hắn gọi Nguyên Anh của hắn ra chơi.
Nếu như tiểu Nguyên Anh ầm ĩ, Bạch Vân Hi tự nhiên có thể cảm giác được.
Có đôi khi Bạch Vân Hi tâm tình tốt sẽ thả tiểu Nguyên Anh ra chơi với Nguyên Anh Diệp Phàm, có đôi tâm tình hắn không tốt, dù Nguyên Anh Diệp Phàm có làm ầm ĩ thế nào, hắn cũng không có phản ứng.
--------------------------------------
Lê Dục đi tới trước mặt Diệp Phàm, Diệp Phàm nhìn Lê Dục, chớp chớp mắt.
"Có việc gì không?" Diệp Phàm nghi hoặc nhìn Lê Dục, thầm nghĩ: Cái tên Lê Dục này lá gan cũng lớn thật, không sợ bị hắn một quyền đánh chết sao?
Lê Dục nhìn Diệp Phàm: "Đan Tháp trong tay ngươi, có bán không?"
"Bán! Ngươi cho ta một vạn khối tiên tinh ta liền bán." Diệp Phàm không cần nghĩ ngợi nói.
Lê Dục bất mãn: "Ngươi đùa cái gì đấy? Lấy đâu ra nhiều tiên tinh như vậy."
Tiên tinh là vật của Tiên giới, nhưng thời thượng cổ, nghe nói Linh giới thỉnh thoảng cũng xuất hiện tiên tinh, nhưng mấy vạn năm gần đây linh khí dần cạn kiệt, sác xuất sinh ra linh thạch cực phẩm cũng khó, càng đừng nói tới tiên tinh.
"Không có tiên tinh ngươi còn muốn mua Đan Tháp, ngươi cho rằng ta ngốc sao?" Diệp Phàm chống eo không vui nói.
Lê Dục nhíu mày: "Một vạn tiên tinh không có, một vạn viên linh thạch cực phẩm, có bán không......"
Bạch Vân Hi híp mắt, nhìn Lê Dục, thầm nghĩ: Lê Dục đúng là không sợ chết! Trước công chúng dám nói ra lời như vậy, thật sự không khác gì đang nói, ta là nhà giàu, mau tới cướp ta đi.
Bạch Vân Hi nhận thấy, sau khi Lê Dục nói xong, trong đại sảnh có không ít tu sĩ hô hấp trở nên thô nặng.
"Một vạn viên linh thạch cực phẩm sao." Diệp Phàm liếʍ liếʍ môi, không khỏi cảm thấy động tâm. Tiểu Tháp ở bên trong thức hải gào thét ầm ĩ lên.
Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, nói: "Ngươi cho rằng ta là ai chứ! Một vạn viên linh thạch cực phẩm mà cũng muốn mua Đan Tháp của ta? Ngươi cho rằng ta chưa từng nhìn thấy linh thạch sao?"
Lê Dục bất mãn nói: "Không bán thì thôi."
Lê Dục nhìn về phía Bạch vân Hi: "Ngươi họ Bạch, Bạch Dật Trần cùng ngươi quan hệ gì?"
Bạch Vân Hi mày nhảy nhảy, cân nhắc một chút, nói: "Ta quen biết hắn, Bạch Dật Trần là tiền bối ở Trung Đại Lục sao?"
Lê Dục nhìn Bạch Vân Hi: "Nếu như ngươi không biết vậy thì thôi."
Diệp Phàm không vui nhìn Lê Dục: "Đang hỏi ngươi đấy, không nói ta đánh ngươi!"
Lê Dục nhìn Diệp Phàm: "Ngươi xác định muốn động thủ ở chỗ này sao?"
Diệp Phàm: "......"
Lê Dục không tiếp tục để ý đến Diệp Phàm, đi qua chỗ khác.
Diệp Phàm nhìn Lê Dục, nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu tử thối!" Nói chuyện nói một nửa.
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: "Không cần phải hỏi hắn, người khẳng định là ở Trung Đại Lục, chúng ta đi qua đó tự nhiên sẽ biết."
Bạch Vân Hi gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Phàm: "Nhị ca, ngươi thật ghê gớm! Một vạn viên linh thạch cực phẩm cũng chướng mắt."
"Một vạn viên linh thạch cực phẩm ta coi trọng, nhưng nhìn bộ dáng tên kia khẳng định là chỉ có thể ghi giấy nợ, ta không có ngu ngốc như vậy." Diệp Phàm nói.
Diệp Cẩm Văn: "...... Nhị ca, sao ngươi biết hắn chỉ có thể ghi giấy nợ?"
Diệp Phàm: "......" Bởi vì đây là truyền thống tốt đẹp của Tiên Đan Môn, năm đó hắn xông đủ mười hai tầng Đan Tháp, Tiểu Tháp chỉ có thể ghi cho hắn một tờ giấy nợ, nghe Tiểu Tháp nói là học từ vị lão tổ phi thăng của Tiên Đan Môn kia.
------------------------------------