Cách mấy ngày, Nghê Thanh Tùng đi tìm Bạch Vân Hi lấy đan dược, Bạch Vân Hi phi thường sảng khoái lấy đan dược cho Nghê Thanh Tùng, Nghê Thanh Tùng cầm đan dược, như được đại xá rời đi.
Diệp Phàm nhìn Nghê Thanh Tùng chạy trối chết, trong lòng không khỏi nghi hoặc, "Tên kia hình như rất sợ hãi, hắn sợ ta hay sợ ngươi?"
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: "Hẳn là sợ ngươi đi."
Diệp Phàm nghiêng đầu: "Sợ ta sao? Ta lớn lên trung hậu thành thật như vậy, sợ ta làm gì?"
"Lúc trước ngươi nói muốn xử lý hết bọn họ."
Diệp Phàm bĩu môi: "Ta nói giỡn a! Ngươi biết đấy, ta là người rất hài hước."
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm một hồi, gật đầu: "Đúng vậy, ngươi là người rất hài hước." Hài hước lạnh cũng coi như là hài hước, giống như chuyện cười nhạt cũng là chuyện cười.
"Bất quá, sợ ta cũng tốt, như vậy thuyết minh ta rất có uy nghiêm. Vân Hi, ngươi xem, ta có phải là rất có phong phạm cao nhân không?" Diệp Phàm đắc ý nói.
Bạch Vân Hi: "......"
____________________________
Nghê Thanh Tùng ra khỏi động phủ của Bạch Vân Hi không lâu liền đυ.ng phải Tống Lan Hân, "Lấy được?"
Nghê Thanh Tùng gật đầu: "Lấy được."
"Diệp Phàm không làm khó ngươi đi?" Tống Lan Hân hỏi.
Nghê Thanh Tùng lắc đầu: "Không có!"
"Diệp Phàm đang nghiên cứu trận pháp sao?"
"Hắn đang ăn linh quả, không thấy hắn nghiên cứu trận pháp."
Tống Lan Hân buồn bực nói: "Con rối Thiên cấp đã luyện chế ra, hắn hẳn là không còn chuyện khác đi, chẳng lẽ hắn muốn nghỉ ngơi ở nơi này mấy chục năm?"
Nghê Thanh Tùng gật đầu: "Cũng không phải không có khả năng này, đối với tu giả Kim Đan mà nói, bế quan mấy chục năm cũng là chuyện bình thường." Huống chi Bạch Vân Hi cũng ở đây, có đạo lữ làm bạn, Diệp Phàm tự nhiên là không cần phải sốt ruột.
Tống Lan Hân buồn bực nói: "Tên kia sao lại không nóng nảy, cái nơi chim không thèm *a này có cái gì tốt."
Tống Lan Hân hít sâu một hơi, trong lòng tràn ngập hối hận, thời điểm tiến vào không dự đoán được lại bị nhốt ở nơi này lâu như vậy, linh thạch Tống Lan Hân mang vào không nhiều, bộ dáng lười biếng của Diệp Phàm chọc cho Tống Lân Hân không dám tùy tiện dùng linh thạch.
"Có thể cho ta xem đan dược một chút không?" Tống Lan Hân hỏi.
Nghê Thanh Tùng gật đầu, lấy ra một viên đan dược đưa cho Tống Lan Hân.
Nghê Thanh Tùng tổng cộng lấy được bốn viên đan dược từ chỗ Diệp Phàm, viên đưa cho Tống Lan Hân phẩm chất là kém nhất.
Tống Lan Hân cau mày: "Phẩm chất thật không tệ a!"
"Kỳ thật Hiệp Hội Luyện Khí Sư chúng ta lúc trước cũng có người tiến vào bí cảnh Thiên Mộc, tu sĩ kia từng nói, Diệp Phàm từng mở một cửa hàng đan dược trong bí cảnh, giá cả rất vừa vặn, không xuất hiện tình huống ép mua ép bán." Nghê Thanh Tùng nói.
Tống Lan Hân do dự: "Nghe ngươi nói như vậy, trên tay ta vừa vặn cũng có hai cây linh thảo, thử tìm hắn luyện chế một chút."
________________________