Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 707

Trong động phủ.

"Có người tới?" Diệp Phàm hỏi.

Bạch Vân Hi gật đầu: "Đúng vậy, Cung hội phó cùng các vị đạo hữu khác đều tới."

Diệp Phàm lười biếng cuộn ngồi trên ghế: "Bọn họ tới làm gì?"

"Hỏi ngươi khi nào phá trận."

Diệp Phàm đắc ý nâng khóe miệng: "Ta biết đám người kia không dùng được mà, quả nhiên cuối cùng vẫn phải dựa vào ta, bất quá, gấp cái gì, nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng! Hiện tại Tinh Nguyên Cấm Không Trận phong tỏa bí cảnh này cùng Phong Ma Trận phong ấn ma vật lúc trước hẳn đều do một người bố trí, nếu Cấm Không Trận dễ phá, đầu ma thú kia cũng sẽ không bị nhốt lâu như vậy."

Bạch Vân Hi gật đầu: "Ngươi cứ từ từ tới, ta phát hiện buổi tối ở nơi này rất đẹp, tối nay chúng ta đi ngắm sao được không?"

Diệp Phàm chớp chớp mắt, hồ nghi hỏi: "Ngắm sao?"

"Đúng vậy." Bạch Vân Hi đáp.

Diệp Phàm gãi đầu, ánh mắt đảo trái đảo phải: "Được!"

"Ngươi không thích gắm sao?" Bạch Vân Hi nhìn bộ dáng không tình nguyện của Diệp Phàm, tò mò hỏi.

Diệp Phàm vội lắc đầu: "Không có! Ta thích nhất ngắm sao! Ta thích nhất ngôi sao, ngôi sao thật đẹp mắt!"

Bạch Vân Hi: "......"

Màn đêm buông xuống, Bạch Vân Hi ngồi trên bờ cỏ, Diệp Phàm ngồi bên cạnh Bạch Vân Hi.

Mặt cỏ bên trong bí cảnh rất trống trải, ẩn ẩn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt.

Đêm lạnh như nước, trời đầy sao lập loè, không trung như một bức tranh vải lớn, bên trên treo đầy đá quý.

"Thật kỳ quái, không trung bị đóng cửa, nhưng tinh quang lại vẫn có thể thấu vào." Bạch Vân Hi nghi hoặc nói.

Diệp Phàm gật đầu: "Đây là Tinh Nguyên Cấm Không Trận, lấy tinh lực làm suối nguồn, sẽ không ngăn cách tinh lực, ngược lại sẽ kéo gần khoảng cách của nơi này cùng sao trời."

"Sao nơi này rất đẹp, đúng không?" Bạch Vân Hi hơi nhìn qua Diệp Phàm, cười hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy! Nếu có giá nướng thịt thì càng tốt, chỉ là ta quên mang nguyên liệu nấu ăn vào, mà nơi này, một sợi lông cũng không có."

Bạch Vân Hi "......"

Ngao Tiểu No nhịn không được đánh lăn trên thảm cỏ, "Bạch thiếu, sao ngươi lại tìm một tên ngu ngốc khó hiểu phong tình như thế!"

Bạch Vân Hi: "......"

Gió đêm thoang thoảng, sao trời lập loè, Diệp Phàm nhìn chằm chằm sao trời một hồi, ngáp dài, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào trong lòng ngực Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi đặt đầu Diệp Phàm lên đùi mình, tay cắm vào trong tóc Diệp phàm, xoa xoa.

Diệp Phàm phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mái, cọ cọ trong lòng ngực Bạch Vân Hi.

Ngao Tiểu No nhảy ra, nói: "Tên ngốc này, bồi mỹ nhân ngắm sao là chuyện lãng mạn cỡ nào a, hắn cư nhiên ngủ rồi!"

Bạch Vân Hi dựng lên một ngón tay, điểm trên môi: "Đừng đánh thức hắn, hắn đã rất lâu không ngủ sâu như vậy."

Ngao Tiểu No: "......"

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm ngủ, khóe miệng hơi cong lên.

Tuy rằng Diệp Phàm thường biểu hiện giống như tiểu hài từ, nhưng ở bên cạnh Diệp Phàm lại luôn khiến Bạch Vân Hi yên tâm vô cùng, đó là một loại cảm giác rất an ổn, cho dù trời sập xuống cũng không cần phải lo lắng,.

Nếu như hắn ở một mình trong bí cảnh này, hắn có lẽ sẽ rất lo lắng phải chết già ở đây, nhưng có Diệp Phàm bên cạnh, Bạch Vân Hi cảm thấy không cần lo lắng chút nào, cho dù ra không được, có Diệp Phàm, chết già cũng không đáng gì.

Diệp Phàm động động thân thể, tìm một vị trí thoải mái trong lòng ngực của Bạch Vân Hi, sau đó bất động, tiếp tục ngủ khò khè khò khè.

Diệp Phàm làm một giấc mộng rất đẹp, Diệp Phàm cảm thấy hắn biến thành một ngôi sao, rong chơi trong biển sao vô bờ vô bến, ngôi sao vận hành theo quỹ đạo thần kỳ, tất cả đều ánh vào trong thức hải của Diệp Phàm, tinh đồ vây xung quanh Diệp Phàm, Diệp Phàm ẩn ẩn cảm thấy hắn hiểu ra cái gì đó, lại giống như cái gì cũng không hiểu.

Tinh quang sái lạc đầy trời ở trên người Diệp Phàm, chui vào trong thân thể Diệp Phàm, thân thể Diệp Phàm sáng lên.

Bạch Vân Hi cau mày hỏi: "Sao lại thế này?"

Ngao Tiểu No nhảy ra, đáp: "Không cần lo lắng, hẳn là ngộ đạo, thân thể hắn đang tự động hấp thu nguyên lực. Cái tên này làm gì, rõ ràng ngắm sao ngủ, cư nhiên cũng có thể dẫn tới tinh đàn cộng minh!"

Bạch Vân Hi cười cười nhìn Diệp Phàm: "Hắn là thiên tài a, cho nên như vậy cũng không kỳ quái."

Ngao Tiểu No bĩu môi: "Cái bao cỏ này nơi nào giống thiên tài?"

Bạch Vân Hi: "Đúng là không giống, nhưng hắn thật sự là thiên tài......"

______________________