Một năm sau.
Trong bí cảnh.
Tiếng sấm ầm vang không dứt, một con rối Thiên cấp ở dưới lôi quang, lộ ra răng nanh dữ tợn.
Diệp Phàm tràn đầy hưng phấn reo lên: "Vân Hi, xem con rối ta luyện chế ra!"
Bạch Vân Hi cười cười: "Nhìn rất lợi hại."
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy!"
Toàn thân con rối đều là dùng Minh Thiết luyện chế, Diệp Phàm cảm thấy, hắn thật sự là thổ hào (nhà giàu), nếu đưa con rối này tới Nam Đại Lục, nhất định sẽ có không ít người đỏ mắt, nói không chừng còn bị một đống Nguyên Anh chia sạch, bất quá, ở nơi này, không có bao nhiêu người biết nhìn hàng, mọi người sẽ chỉ cảm thấy con rối này rất đáng sợ.
"Con rối này của ta chẳng những lợi hại, còn rất là đáng giá." Diệp Phàm hai mắt tỏa sáng nói.
Diệp Phàm lấy ra Dung Thiên Kính, giao cho Bạch Vân Hi: "Vân Hi, sau này Dung Thiên Kính giao cho ngươi dùng, thứ này sử dụng có hơi tiêu hao linh hồn lực, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để linh hồn lực khô kiệt."
Trên tay Diệp Phàm đã có U Minh Kiếm, Huyền Long Ấn, Thiên Hỏa, hiện tại lại nhiều một con rối Thiên cấp, Dung Thiên Kính đối với Diệp Phàm mà nói đã có hơi dư thừa, Bạch Vân Hi tiến vào Kim Đan trung kỳ, cũng bắt đầu có năng lực khống chế Dung Thiên Kính.
Bạch Vân Hi gật đầu: "Được."
Bạch Vân Hi vuốt ve Dung Thiên Kính, trong lòng yêu thích không thôi, tu sĩ không có mấy ai không thích pháp khí cường đại, Bạch Vân Hi hiện giờ là tu sĩ, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Bạch Vân Hi phát động công kích một lần, Dung Thiên Kính lập tức rút đi một phần ba linh hồn lực của Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi nhịn không được hơi nhíu mày lại, linh hồn lực kịch liệt giảm xuống làm cho Bạch Vân Hi không khỏi kinh ngạc cảm thán thần hồn cửu sắc của Diệp Phàm thần kỳ.
Dị tượng hình thành con rối Thiên cấp tự nhiên khiến cho mấy người còn lại trong bí cảnh chú ý tới, mấy tu sĩ Kim Đan đều không dám tới gần.
"Nghê đạo hữu, ngươi nhìn ra được Diệp Phàm đang làm cái gì không!" La Phi Kiều hỏi.
Nghê Thanh Tùng trầm mặc một hồi, khô khan đáp: "Nếu ta nhìn không lầm, Diệp Phàm hình như là luyện chế ra một con rối Thiên cấp."
Tống Lan Hân đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Nghê Thanh Tùng: "Ngươi không nhìn lầm đi?"
"Sư phụ ta chính là luyện khí sư Thiên cấp, ta may mắn từng nhìn thấy hắn luyện chế một kiện pháp khí Thiên cấp, ta sẽ không nhìn lầm." Nghê Thanh Tùng nói.
Tống Lan Hân trầm ngâm một hồi: "Nếu hắn luyện chế ra con rối Thiên cấp, có phải đại biểu Diệp Phàm cũng là luyện khí sư Thiên cấp không?"
Nghê Thanh Tùng gật đầu: "Ta nghĩ là phải."
La Phi Kiều tràn đầy khó hiểu cau mày lại: "Diệp Phàm mới Kim Đan trung kỳ, hắn đã là trận pháp sư Thiên cấp, luyện khí sư Thiên cấp sao?"
Đan thuật cùng phù thuật của Diệp Phàm không biết đã tới trình độ Thiên cấp chưa, nhưng hẳn là cũng không kém quá xa.
Tống Lan Hân nhịn không được nói: "Khó trách Bạch Vân Hi lại cự tuyệt đề nghị của Thẩm Mạn Thanh, lựa chọn Diệp Phàm, đạo lữ nào có thể so với Diệp Phàm a! Liễu Văn Phi cũng không tệ lắm, nhưng so với Diệp Phàm, quả thật là bị so thành bụi bặm." Tống Lan Hân thầm nghĩ: Thẩm Mạn Thanh Thiên Thiên Linh Nhãn, nhưng lần này lại nhìn lầm, đắc tội Diệp Phàm, nói không chừng sau này sẽ thật sự bị Diệp Phàm lột sạch, ném vào kỹ viện.
"Diệp Phàm luyện chế ra con rối Thiên cấp, chúng ta có phải nên đi chúc mừng một chút không?" Nghê Thanh Tùng chần chờ một chút hỏi.
Nghê Thanh Tùng nói xong, mấy tu sĩ đều trầm mặc.
Tống Lan Hân cau mày hỏi: "Ngươi không sợ bị hắn gϊếŧ?"
Diệp Phàm rất có thành kiến về chuyện bọn họ thả ra đầu yêu thú cổ quái kia, lúc trước cũng từng nói gϊếŧ hết bọn họ bớt việc hơn gϊếŧ yêu thú kia nhiều.
Nghê Thanh Tùng cau mày nói: "Nếu hắn muốn gϊếŧ chúng ta, hẳn là đã sớm động thủ đi."
Thời điểm Diệp Phàm luyện đan còn thiết trí trận pháp phòng hộ, nếu Diệp Phàm có tâm, xử lý hết bọn họ liền không cần phải thiết trí trận pháp phòng hộ làm cái gì.
"Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, chúng ta đi bái phỏng một chút đi." Cung Hòe nói.
Tống Lan Hân gật đầu: "Ta tán thành."
_____________________