Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 697

Thân ảnh Tống Lan Hân chợt lóe lên, chặn lại đường đi của Diệp Phàm, "Võ trận sư, không ở lại xem bên trong có cái gì sao?"

"Ta nhát gan, không muốn xem ma vật Nguyên Anh, nếu các ngươi không sợ, công kích lên trận pháp là được, Phong Ma Trận muốn từ bên trong đột phá ra không dễ, nhưng đánh từ bên ngoài vào thì đơn giản." Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

Tống Lan Hân nhìn về phía Cung Hòe, Cung Hòe gật đầu: "Hắn nói không sai."

Trong lòng Cung Hòe có hơi mâu thuẫn, trù bị lâu như vậy, kết quả lại không thu hoạch được gì, Cung Hòe nói thế nào cũng không cam tâm, tất cả hi vọng đều tập trung trong trận pháp phong ấn này, nhưng Cung Hòe cũng có chút lo lắng sẽ thật sự thả ra một ma vật cấp bậc Nguyên Anh.

Diệp Phàm kéo tay Bạch Vân Hi, sốt ruột nói: "Đi mau."

Bạch Vân Hi không chút nghi ngờ, gật đầu: "Được."

"Võ đạo hữu cùng đệ đệ hắn tình cảm thật tốt! Võ đạo hữu nói đi, đệ đệ hắn không chút nghĩ ngợi liền đi theo rồi." Nghê Thanh Tùng cười nói.

Nghê Thanh Tùng thầm nghĩ: Ở trước mặt bảo vật, huynh đệ bất hoà, đạo lữ phản bội là chuyện thường thấy, "Võ Hầu Tuyên" kia thật đúng là nghe lời, Võ trận sư nói muốn đi, hắn không nói hai lời liền đi theo, hoàn toàn không chút hứng thú gì với vật bị phong ấn này.

Tống Lan Hân nhìn Diệp Phàm chạy trối chết, lại nhìn Cung Hòe, nói: "Cung đạo hữu, Võ trận sư của hiệp hội các ngươi lá gan thật nhỏ a, lúc trước ta còn cho rằng hắn rất có dũng khí cơ, không nghĩ tới vừa đến thời khắc mấu chốt liền lòi, Diệp Phàm tề danh với hắn dũng cảm hơn nhiều."

Cung Hòe cau mày lại: "Võ trận sư không giống người nhát gan như vậy, hắn có lẽ là thật sự cảm ứng được nguy cơ, trận pháp phong ấn này có đánh vỡ hay không vẫn cần phải châm trước một chút."

Tống Lan Hân không cho là đúng nói: "Sợ cái gì, cho dù bên trong thật sự phong ấn ma vật Nguyên Anh kỳ thì cũng đã qua mấy ngàn năm, cho dù ma vật thọ mệnh lâu dài thì cũng đã đến hồi kết, nói không chừng bên trong có thi thể một con yêu thú Nguyên Anh, chúng ta liền kiếm lại."

Tống Lan Hân vừa nói như vậy, các tu sĩ liền động tâm.

La Phi Kiều nhìn mọi người một cái: "Giống như lời Võ trận sư nói, trong này phong ấn chính là ma vật Nguyên Anh, rất nguy hiểm, hiện tại ai muốn rời đi còn kịp."

Mấy tu sĩ hai mặt nhìn nhau, đều không muốn từ bỏ cơ hội này.

"Nói như vậy, chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức mở trận pháp này đi." La Phi Kiều nói.

Diệp Phàm mang theo Bạch Vân Hi nhanh chóng rút lui, một tiếng thú rống đinh tai nhức óc vang lên.

Diệp Phàm cau mày lại: "Đám ngu ngốc kia thật sự thả một ma vật Nguyên Anh ra a, thật là tìm chết mà, tìm chết vì sao lại gấp như vậy chứ, chờ chúng ta ra ngoài rồi lại tìm chết a!"

Bạch Vân Hi khởi động một tấm Truyền Tống Phù, nhưng vị trí của hai người lại không chút nào thay đổi.

"Diệp Phàm, Truyền Tống Phù mất hiệu lực."

Diệp Phàm nhìn không trung, nhíu chặt mày: "Không kỳ quái, khắp không trung đều đã bị đóng cửa, ở trong không gian đóng cửa này, Truyền Tống Phù tự nhiên mất hiệu lực."

"Tại sao lại như vậy?" Bạch Vân Hi khó hiểu hỏi.

Diệp Phàm lạnh mặt: "Hẳn là thủ đoạn của tu sĩ cổ, một khi có ai thả ra ma vật bên trong Phong Ma Trận, vì không để ma vật chạy ra làm hại nhân gian, trận pháp khẩn cấp sẽ khởi động, đem người phá hư trận pháp cùng ma thú nhốt hết vào."

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: "Nhưng chúng ta cũng không có mở ra trận pháp a!"

Diệp Phàm lắc đầu: "Trận pháp sẽ không phân biệt như vậy, cửa thành cháy vạ lây cá trong ao a!"

"Vậy ý ngươi là hiện tại chúng ta cùng một con yêu thú cấp bậc Nguyên Anh bị nhốt lại cùng nhau?" Bạch Vân Hi hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy."

Bạch Vân Hi: "......"

______________________