Diệp Phàm theo cảm nhận của Mộc Tâm Viêm đuổi qua, cuối cùng cũng gặp được Sinh Linh Chi Diễm trong truyền thuyết.
Một đóa lửa xanh lục trôi nổi trong không trung, trung tâm ngọn lửa có một tiểu hỏa linh mum múp thịt, hỏa linh chợt lóe trong không trung, rất có hứng thú nhìn chằm chằm Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết điều khiển một cái chung đồng màu lục, ném về phía hỏa linh.
"Khốn Viêm Chung, phẩm chất không tồi!" Hứa Minh Dương cảm thán.
Diệp Phàm bĩu môi: "Cũng chỉ như vậy."
Bách Diễm Cư Khốn Viêm Chung, thanh danh không nhỏ, Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm đều từng nghe nói qua.
Bách Diễm Cư có thể phát triển tới quy mô lớn như ngày nay có quan hệ không nhỏ với Khốn Viêm Chung này. Tài liệu làm Khốn Viêm Chung đặc thù, thủ pháp luyện chế cũng là bí mật gia truyền của Bách Diễm Cư, ngọn lửa bị cái chung này bao lại sẽ bị nhốt ở bên trong, Bách Diễm Cư sở dĩ có thể bắt được nhiều ngọn lửa như vậy cũng là bởi vì Khốn Viêm Chung này.
Mộ Tuyết mỗi lần điều khiển Khốn Viêm Chung muốn bắt Sinh Linh Chi Diễm, Sinh Linh Chi Diễm đều đúng lúc tránh đi, giống như là tìm được thời cơ trong lúc nguy hiểm.
"Tốc độ đầu hàng tây còn rất nhanh a!" Diệp Phàm híp mắt, Mộ Tuyết mỗi lần điều khiển Khốn Viêm Chung bắt hỏa linh, nhìn như chỉ còn kém một chút, nhưng kỳ thật chính là hỏa linh đang chơi nàng, Sinh Linh Chi Diễm giống như là đang muốn lấy Mộ Tuyết ra làm trò chơi vậy.
Thân thể hỏa linh bỗng hơi cứng lại, ngay sau đó liền bạo động lên.
Mộ Tuyết nắm lấy thời cơ, lập tức bao hỏa linh lại, hỏa linh đang trong lúc bạo động, cứ như vậy để Mộ Tuyết đắc thủ.
"Phanh" một tiếng vang lớn, Khốn Viêm Chung lập tức bị căng bạo.
Mộ Tuyết lui về phía sau vài bước, tránh thoát dư ba của vụ nổ.
Hỏa linh ê ê a a kêu lên, thân thể giống một cái khí cầu bành trướng, ngọn lửa nguyên bản còn rất ôn hỏa, lập tức liền lộ ra bộ mặt hung ác.
Ngọn lửa thay đổi thân thể, nhào về phía Diệp Phàm, thấy hỏa linh thế tới rào rạt, Diệp Phàm không thể không xoay người chạy.
Diệp Phàm trong lòng khó chịu, thầm nghĩ: Người lấy cái chung nát kia bắt hỏa linh rõ ràng là Mộ Tuyết a, sao tên này lại đuổi hắn, chẳng lẽ mặt manh?
Diệp Phàm chạy phía trước, hỏa linh giống như một tiểu đạn pháo đuổi theo sau, tựa hồ rất muốn thiêu Diệp Phàm thành tro tàn, Diệp Phàm bị hỏa linh đuổi giống như một con thỏ.
"Sao lại thế này? Sao hỏa linh lại đột nhiên bạo động?" Bạch Vân Hi khó hiểu hỏi.
Hứa Minh Dương nhíu mày: "Có lẽ là bởi vì Diệp Phàm nói nó là hành tây."
Bạch Vân Hi không khỏi kinh ngạc: "Hỏa linh có thể nghe hiểu tiếng người?"
Hứa Minh Dương gật đầu: "Có khả năng." Cỏ cây tinh phách còn có thể sinh ra linh trí, huống chi là tồn tại giống như Thiên Hỏa?
Thời điểm Hứa Minh Dương cùng Bạch Vân Hi đuổi tới, Diệp Phàm quần áo rách tung tóe, tóc cũng bị đốt trọi một ít, nhìn qua dị thường chật vật.
Một đóa lửa xanh lục phiêu phù trong không trung, tiếng cười thanh thúy của hỏa linh truyền tới, rơi vào trong tai của Bạch Vân Hi cùng Hứa Minh Dương, Diệp Phàm tràn ngập phẫn nộ nhìn chằm chằm hỏa linh trên bầu trời, bộ dáng giống như sắp bạo nộ.
"Mã lặc qua bích*!" Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi mắng.
*Mã lặc qua bích: Sa mạc Mahler Gobi, quê hương hư cấu của thảo nê mã, trong tiếng Trung Quốc, "mǎ lè gē bì" nghe giống như "l*n mẹ m*y"
Bạch Vân Hi bất đắc dĩ đưa một bộ quần áo cho Diệp Phàm, tiểu tử này, mông cũng lộ ra ngoài rồi còn không để ý.
Hỏa linh làm một mặt quỷ với Diệp Phàm, sắc mặt Diệp Phàm lập tức trầm xuống.
Hỏa linh giống như là cảm giác được cái gì, xoay người trong không trung, lập tức bỏ chạy.
Diệp Phàm cau mày lại: "Kỳ quái, tên kia gặp phải khắc tinh sao?"
_______________________