Diệp Phàm ngồi trên cây, chớp chớp mắt nhìn Bạch Vân Hi: "Chúng ta lại gặp được người quen rồi."
Bạch Vân Hi lắc đầu: "Bí cảnh tuy tốt, nhưng không phải ai cũng có thể tiêu thụ được."
Tu sĩ giống như Mã Thụy, tốt nhất vẫn nên ở lại tông môn diễu võ dương oai, chạy ra ngoài chỉ tổ làm Thiên Cương Tông mất hết mặt mũi.
Cao tầng Thiên Cương Tông cũng quá hủ bại, bí cảnh như này nên phái một ít đệ tử tu vi cao tiến vào, đưa một Trúc Cơ sơ kỳ như Mã Thụy tới, chẳng khác nào lãng phí danh ngạch.
"Pháp bảo của hắn không tồi." Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi: "......"
Diệp Phàm hiện thân hình, ngăn cản trước mặt Phong Mạt Nhi cùng Mã Thụy giống như chim sợ cành cong, lập tức dựng người lên, sau khi thấy rõ khuôn mặt của Diệp Phàm mới dần bình tĩnh xuống.
"Diệp đạo hữu, là ngươi a!" Mã Thụy nói.
Diệp Phàm nhìn Mã Thụy, thầm nghĩ: Thời điểm lần đầu tiên gặp Mã Thụy, tiểu tử này còn mắt cao hơn đỉnh đầu, không ai bì nổi, hiện tại đã không còn ung dung tự tại như lúc trước.
Bạch Vân Hi nhìn Mã Thụy: "Các ngươi đang trốn cái gì?"
Mã Thụy vẻ mặt đau khổ đáp: "Ta gặp phải một cường địch."
"Thanh danh Thiên Cương Tông không dùng được sao?" Diệp Phàm hỏi.
Mã Thụy lắc đầu: "Không dùng được, là tu giả ngoại vực."
Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi khẽ nhìn nhau một cái: "Tu giả ngoại vực?"
Mã Thụy gật đầu: "Đúng vậy! Cũng không biết là từ nơi nào tới, một người lợi hại hơn một người, tu giả của đại lục chúng ta đã chết hơn phân nửa."
Bạch Vân Hi nhướng mày, thầm nghĩ: Tu giả ngoại vực, chẳng lẽ là tu giả từ đjai lúc khác tới?
Diệp Phàm khó hiểu nhìn Mã Thụy: "Nếu đã chết hơn phân nửa, sao ngươi vẫn còn sống a?"
Tiểu tử Mã Thụy này thực lực chẳng ra gì, dũng khí cũng không có, duy nhất tốt phỏng chừng cũng chỉ có mỗi vận khí!
Mã Thụy cười gượng hai tiếng: "May mắn, may mắn."
Bạch Vân Hi xem bộ dáng Mã Thụy liền biết, Mã Thụy có thể sống đến tận bây giờ hơn phân nửa là bởi vì trước khi hắn tiến vào bí cảnh, lão tổ tông nhà hắn đã đưa hắn không ít pháp bảo phòng thân.
"Phong đạo hữu, tu giả ngoại vực là từ nơi nào tới?" Bạch Vân Hi hỏi.
Phong Mạt Nhi lắc đầu: "Ta cũng không biết bọn họ là từ đâu tới, chỉ biết bọn họ rất lợi hại, có khả năng là đến từ đại tông môn có Nguyên Anh tọa trấn, cho dù công pháp, pháp bảo đều lợi hại hơn chúng ta, nếu đối kháng, chúng ta khẳng định không phải là đối thủ."
Bạch Vân Hi gật đầu: "Như vậy sao!"
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Mã Thụy mấy lần: "Ngươi hình như đã ăn linh dược, lại còn là linh dược không tồi, sao ngươi có thể tùy tiện ăn như vậy, nếu không thể hấp thu sẽ tổn hại tới kinh mạch." Quan trọng nhất là phí phạm của trời a!
Mã Thụy cười gượng một chút, Phong Mạt Nhi khẽ hừ một tiếng, trên mặt dâng lên mấy phần nghẹn khuất.
Mã Thụy cùng Phong Mạt Nhi nguyên bản đào được một cây linh dược ở trong sơn cốc, kết quả, hai người vừa đào ra liền có một tu giả Trúc Cơ hậu kỳ đuổi tới, cưỡng bức bọn họ giao ra linh dược. Mã Thụy đã quen tác quai tác quái ở trong tông môn, sao có thể chịu đựng khuất nhục nghe lệnh từ một tu giả khác, vì vậy hắn liền nhanh tay nuốt sạch linh dược.
Tu giả Trúc Cơ hậu kỳ kia thấy một Trúc Cơ sơ kỳ như Mã Thụy mà cũng dám làm trái ý hắn, lập tức nổi giận đuổi theo Mã Thụy muốn trừu hồn luyện phách, Phong Mạt Nhi chỉ có thể mang theo Mã Thụy trối chết trốn đi.
Tu giả kia thập phần lợi hại, Mã Thụy tự bạo một viên Phong Lôi Châu bảo mệnh mà Mã Nguyên Bình cho mới có thể bào toàn tính mạng. Tu giả Trúc Cơ hậu kỳ kia không buông tha, một đường đuổi tới, vật bảo mệnh trên người Mã Thụy lập tức tiêu hao gần sạch.
Mới vào bí cảnh ba tháng đã tiêu hao gần hết pháp bảo, Mã Thụy không khỏi cảm thấy tràn ngập nguy cơ.