Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi tiêu dao trong rừng trúc thiên lôi, lại không biết những nơi khác trong bí cảnh hiện tại đã rối thành một vũng bùn.
Rất nhiều tu giả tiến vào trong bí cảnh Thiên Mộc là vì Sinh Linh Chi Diễm, có người phát hiện một ngọn lửa xanh lục trong sơn cốc, tức khắc đại hỉ muốn thu phục, không nghĩ tới ngọn lửa kia lại lập tức biến thành một con Thanh Diễm Thú, nháy mắt ăn sạch tu giả.
Có người phát hiện ra một gốc linh thảo ở bên trong bí cảnh, tới gần mới phát hiện, linh thảo chỉ là ảo ảnh, một lần sa chân vào bẫy rập, chết không nhắm mắt.
Chém gϊếŧ giữa tu giả cùng tu giả cũng vô cùng kịch liệt, vì tranh đoạt tài nguyên, chuyện gϊếŧ người đoạt bảo là thường xuyên xảy ra.
Hai tháng sau, Diệp Phàm tú tú cơ bắp của mình cho Bạch Vân Hi: "Vân Hi, ngươi nhìn ta đi, luyện thể thuật của ta đột phá rồi!"
Thân thể Diệp Phàm hóa thành màu đồng cổ, nhìn qua giống như trát một tầng dầu ở ngoài lớp bê tông, thân thể Diệp Phàm hiển lộ ra dị tượng, quả đúng là đặc thù thời điểm luyện thể thuật đột phá thành tựu mới.
Diệp Phàm vận chuyển công pháp một chút, màu da liền khôi phục lại bình thường.
"Luyện thể thuật của ngươi tiến bộ rất nhanh a!"
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, công pháp lôi hệ của ta cũng tiến bộ rất nhanh, chờ ta luyện thể thuật đại thành, ta liền có thể tới trung tâm của khu rừng, chém hai cây Thiên Lôi Trúc phẩm tướng tốt một chút làm thành pháp khí."
Bạch Vân Hi nhướng mày, Thiên Lôi Trúc giá cả rất cao, bất quá, muốn chém đứt Thiên Lôi Trúc nơi này tựa hồ cũng không quá dễ dàng.
Hơn nữa, một khi đi chém đứt Thiên Lôi Trúc, có khả năng sẽ dẫn tới lôi điện biến dị, vậy nên phiến rừng trúc thiên lôi này mới có thể tồn tại tới tận ngày nay.
"Tới lúc đó rồi tính sau." Bạch Vân Hi nói.
Diệp Phàm gật đầu: "Được rồi, Vân Hi, chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng đi, ta vừa vặn luyện thể tới bình cảnh, chúng ta đi hái một ít linh thảo dùng luyện thể."
Bạch Vân Hi gật đầu: "Được!"
___________________
Diệp Phàm thu hồi động phủ, cùng Bạch Vân Hi rời khỏi rừng trúc.
Ven đường, Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm không được không ít tu sĩ.
Một tu sĩ khống chế pháp bảo phi độn, tu sĩ thực thực thấp, pháp bảo phẩm cấp lại quá cao, có khả năng là bởi vì thao tác không quen, không thể triển lộ hoàn toàn năng lực của pháp bảo.
"Sư đệ, ngươi đi nhanh một chút đi!" Phong Mạt Nhi nhìn Mã Thụy phía sau thúc giục.
Mã Thụy vẻ mặt đau khổ, vâng vâng dạ dạ đáp: "Sư tỷ, ngươi chậm một chút, ta theo không kịp."
Phong Mạt Nhi nghe xong lời Mã Thụy nói, có loại xúc động muốn một chân đá chết tên này, nhưng nghĩ tới trước khi tiến vào bí cảnh đã được Mã Nguyên Bình dặn dò, nàng lại cứng rắn nhịn xuống.
"Ngươi đi nhanh một chút cho ta, còn chậm rì rì như vậy, ta liền mặc kệ ngươi." Phong Mạt Nhi lạnh lùng nói.
Mã Thụy vẻ mặt đau khổ: "Sư tỷ, ta không muốn ở lại nơi này, ta muốn về tông môn."
"Ngươi không thể quay về tông môn, mấy năm này đừng mong quay về." Phong Mạt Nhi tức giận mắng.
Mã Thụy nghe được lời Phong Mạt Nhi nói, tràn đầy đau khổ than thở: "Sư tỷ, sao gia gia lại đối xử với ta như vậy? Sao hắn lại muốn đưa ta tới nơi nguy hiểm này?"
Phong Mạt Nhi hận không thể một chân đá chết Mã Thụy, đây là nơi nào, chính là bí cảnh Thiên Mộc a, trong tông môn có không ít đệ tử tranh nhau vỡ đầu vì muốn tiến vào lại không có cơ duyên, Mã Nguyên Bình vận dụng không ít vốn riêng đưa Mã Thụy tiến vào, Mã Thụy lại còn không hiểu chuyện, cho rằng Mã Nguyên Bình đối với hắn không tốt.
Thật không biết Mã Nguyên Bình nhìn trúng cái tên Mã Thụy bùn nhão trét không nên tường này ở điểm nào, nếu nàng có tôn tử như vậy, khẳng định là đã sớm một chân đá chết.
____________________