Diệp Hoằng Văn ra ngoài uống rượu, bị Vương Hiểu Phỉ liên tục gọi điện thoại kêu về, phiền đến không chịu nổi.
"Hoằng Văn, ai điện thoại tới vậy?"
Diệp Hoằng Văn ôm tân hoan, cười cười nói: "Còn có thể là ai nữa."
"Là phu nhân chính phòng a! Tra cương thật nghiêm khắc! Nghe nói trước kia Hoằng Văn ngươi từng vì nàng mà nhất nộ trùng quan, vì nàng mà cãi lời lão gia tử."
Diệp Hoằng Văn uống một ngụm rượu: "Đó đều là chuyện trước kia, con người không phải đều có thời thiếu niên khinh cuồng sao? Trước kia nữ nhân này cũng rất tri tình tự giác, gần đây thì càng ngày càng phiền." Diệp Hoằng Văn âm thầm suy đoán, Vương Hiểu Phỉ có phải đã tới thời kỳ mãn kinh rồi hay không, cho nên tính tình mới càng ngày càng khó chịu như vậy.
Diệp Hoằng Văn không kiên nhẫn ném số của Vương Hiểu Phỉ vào sổ đen.
"Hoằng Văn, nghe nói nhi tử của ngươi quen rất nhiều đại nhân vật!"
Diệp Hoằng Văn không vui nói: "Đúng vậy, hắn quen rất nhiều đại nhân vật, chỉ là hắn lại không chịu thừa nhận người phụ thân này! Đúng là nghiệt tử, hắn cũng không nghĩ xem là ai nuôi hắn ăn, nuôi hắn mặc, hiện tại phát đạt, trở mặt liền không biết người."
Điện thoại của Diệp Hoằng Văn ngừng một lát, sau đó, điện thoại của Diệp Ánh Lan cũng gọi tới đây.
Diệp Hoằng Văn nhìn tên hiển thị trên điện thoại, không kiên nhẫn nói: "Đôi mẹ con này đúng là không biết điểm dừng!"
"Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không? Nếu như vậy không bằng ngươi mau chóng trở về một chuyến đi." Tân hoan thiện giải nhân ý (thấu hiểu lòng người) khuyên nhủ.
Diệp Hoằng Văn gật đầu: "Được rồi, ta trở về xem thử."
--------------------------------------------------------
Diệp Hoằng Văn vừa trở về đến nhà liền nhận được một tin sét đánh giữa trời quang.
Diệp Chí Trạch ra nước ngoài đánh bạc, vay mượn nặng lãi, bị người bắt lại.
Diệp Hoằng Văn tràn đầy không vui nhìn Vương Hiểu Phỉ: "Đang tân niên sao hắn lại xuất ngoại ngoài?"
"Tâm tình hắn không tốt." Vương Hiểu Phỉ đáp.
"Tâm tình không tốt, hắn có cái gì mà tâm tình không tốt, ta mới là người tâm tình không tốt!" Diệp Hoằng Văn táo bạo mắng.
"Vậy ngươi xem hiện tại phải làm sao bây giờ? Bên kia đã nói nếu như không trả tiền, mỗi ngày liền cắt một ngón tay của hắn, mười ngày không trả tiền liền gϊếŧ con tin!"
"Hai trăm triệu, đây cũng không phải là một con số nhỏ." Diệp Hoằng Văn thầm nghĩ: Lão gia tử còn chưa phân gia, hầu hết tiền của Diệp gia đều nằm trong tay lão, hắn chỉ có trong tay mấy ngàn vạn, mấy ngàn vạn này hầu hết còn là bất động sản, mà nhiều tiền như vậy cũng không thể tùy tiện dùng trên một tên bại gia.
"Hoằng Văn, đó chính là nhi tử của ngươi, ngươi không phải là muốn thấy hắn chết mà không cứu đi!" Vương Hiểu Phỉ kích động mắng.
Diệp Hoằng Văn không kiên nhẫn nói: "Không phải là ta không chịu cứu, đây không phải là không có tiền sao?"
"Ngươi không có tiền, lão gia tử có a! A Trạch cũng là tôn tử của hắn, ngươi đi cầu xin hắn đi!"
"Lão gia tử đang tức giận, ta không muốn chọc hắn."
Diệp Hoằng Văn thầm nghĩ: Đại ca hắn còn đang cả ngày quanh quẩn bên người lão gia tử lấy lòng, lão gia tử vốn đã thiên hướng đại xa, hiện tại nếu hắn nói lão gia tử ra tiền cứu người, nói không chừng lão gia tử tức giận còn tước luôn cả quyền thừa kế của hắn.
Hơn nữa, ngoại trừ Diệp Chí Trạch, hắn vẫn còn mấy tư sinh tử nuôi bên ngoài, cũng không thể vì cứu một mình Diệp Chí Trạch không nên thân mà khiến những người khác không còn cơm ăn.
"Hoằng Văn, đó chính là nhi tử của ngươi a!"
Diệp Hoằng Văn hung tợn nói: "Ta đương nhiên biết hắn là nhi tử của ta! Ta đúng là có mắt không tròng, cư nhiên coi một tên mắt cá thành bảo bối, hao tâm tổn sức dìu dắt hắn thượng vị, kết quả, hắn chính là có đỡ cũng không đứng dậy nổi, chỉ biết chọc phiền toái cho ta, nếu không phải tại hắn, sao ta có thể đi đến bước đường này!"
Diệp Hoằng Văn chống eo, thầm nghĩ: Nếu hắn không phải là nghe lời gió thối bên gối của Vương Hiểu Phỉ, nhắm đầu mâu vào Diệp Phàm, không biết hiện tại hắn đã phong quang như thế nào đâu, sao có thể sa sút đến bước đường này. Hiện tại Diệp Hoằng Văn đã hối hận không thôi.
Sau khi Diệp Phàm trở về, bên ngoài che trời lấp đất đều là tin tức về Diệp Phàm, ban đầu Diệp Hoằng Văn luôn cảm thấy Diệp Phàm là bất hiếu, dồn hết oán khí lên người Diệp Phàm, bất quá, theo thanh danh càng ngày càng vang vọng của Diệp Phàm, Diệp Hoằng Văn đã sớm chuyển từ oán khí sang kính sợ.
Một phụ thân lại đi kính sợ nhi tử của chính mình, tuy rằng rất mất mặt, nhưng hiện tại khi Diệp Hoằng Văn nhìn thấy Diệp Phàm cũng cảm thấy lúng túng, lấy bản lĩnh của Diệp Phàm, muốn Diệp gia phá sản cũng chỉ là chuyện trong một giây.
Gần đây, Diệp Hoằng Văn mỗi lần nhìn thấy Võ Hầu Tuyên khí phách hăng hái, trong lòng lại hối hận đến tột đỉnh.
Võ Hầu Tuyên cùng lắm cũng chỉ là cữu cữu của Diệp Phàm mà thôi, hắn mới chân chính là phụ thân của Diệp Phàm, nhưng đám đại lão bản kia lại đều đi lấy lòng Võ Hầu Tuyên, đưa tiền cho Võ Hầu Tuyên, tiểu tử Võ Tư Hàm cũng bởi vì có quan hệ tốt với Diệp Phàm mà trên thương trường có thể đi ngang lướt dọc.
---------------------------------------------------------