Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 406

Diệp Phàm viết một đơn thuốc đưa cho Từ Nguyên Thanh, Từ Nguyên Thanh nhận lấy đơn thuốc xem một hồi, nghi hoặc hỏi: "Diệp thiếu, chỉ cần mấy vị dược này thôi sao?"

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, chỉ thiếu mấy vị dược này, còn lại ta đã có."

"Phải để Diệp thiếu ra nguyên liệu, đúng là quá ngượng ngùng." Từ Nguyên Thanh tràn đầy cảm kích nói.

Diệp Phàm vẫy vẫy tay: "Không cần khách khí, đều là mấy vị dược rẻ tiền, nếu như quý trọng, ta mới không thèm làm mấy việc coi tiền như rác này."

Từ Nguyên Thanh: "......"

"Diệp thiếu, ngươi có nắm chắc không?" Từ Nguyên Thanh không yên tâm hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: "Đương nhiên là có nắm chắc! Ta là loại người làm việc không nắm chắc như vậy sao? Ngươi xem, ta vẫn luôn rất có nắm chắc sẽ theo đuổi được lão bà, quả nhiên, ta mang được lão bà về nhà."

Từ Nguyên Thanh: "......"

Bạch Vân Hi đầu đầy hắc tuyến đi ra: "Ngươi thông minh hơn một chút đi, hiện tại có rất nhiều người ly hôn."

Từ Nguyên Thanh: "......"

Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn Bạch Vân Hi, "Vân Hi, ngươi đừng lúc nào cũng nói đến ly hôn, như vậy ta sẽ rất thương tâm."

Bạch Vân Hi: "......"

Từ Nguyên Thanh ho nhẹ hai tiếng: "Diệp thiếu, vị trưởng lão đang gặp đại nạn ở Thần Nông Gia kia có địa vị rất cao trong gia tộc, nếu như hắn xảy ra chuyện thì sẽ rất phiền toái." Từ Nguyên Thanh thầm nghĩ: Nếu Diệp Phàm không nắm chắc, hắn cảm thấy vẫn không nên nhận lời thì tốt hơn, vạn nhất vị trưởng lão kia xảy ra vấn đề gì liền không tốt.

"Ăn không chết người được, nếu thật sự chết người, vậy nhất định không phải vấn đề do đan dược của ta." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi bất đắc dĩ nhìn Từ Nguyên Thanh: "Từ đạo trưởng, Diệp Phàm nhìn qua không đáng tin cậy, nhưng ngươi hẳn cũng rõ ràng năng lực làm việc của hắn, nếu không có bảy phần nắm chắc hắn sẽ không làm bậy, bất quá, thời điểm Từ đạo trưởng mang đan dược tới cho vị trưởng lão kia nhớ nói rõ ràng với người ta một câu, có dùng hay không là đối phương tình nguyện, cho dù xảy ra chuyện chúng ta cũng sẽ không phụ trách."

Từ Nguyên Thanh gật đầu đáp: "Được rồi."

----------------------------------------------

Trong khách sạn.

"Trưởng lão, Diệp Phàm kia thật sự tin được sao?" Khương Mộng hỏi.

Khương Hà suy nghĩ một chút, nói: "Lấy phẩm chất viên đan dược của Mộ Liên Bình kia mà nói, trình độ luyện đan của Diệp Phàm là thập phần cao minh." Khương Hà không khỏi có chút nóng mặt, hắn quả thật là rất động tâm với viên đan dược kia của Mộ Liên Bình, bất quá, cho dù hắn động tâm thì cũng không thể hạ mặt mũi xuống đoạt đồ với một tiểu bối được.

"Vậy sao, sao ta lại cảm thấy tiểu tử Diệp Phàm kia không có chút nào đáng tin cậy!"

Khương Mộng là cảm thấy Diệp Phàm có chút giống một thiếu niên trượt chân không học vấn không nghề nghiệp.

"A Mộng, vì sao ngươi lại hỏi Diệp Phàm có từng tới Thần Nông Giá không?" Khương Hà hỏi.

Khương Mộng do dự một chút, đáp: "Không có gì, ta chỉ là cảm thấy bóng dáng của hắn có chút quen mắt, chắc là ảo giác của ta đi."

"Nếu các ngươi đủ cẩn thận là có thể phát hiện ra Mộ Liên Bình đã tới cổ võ tầng năm." Khương Hà do dự nói.

Khương Mộng kinh ngạc hỏi lại: "Tầng năm? Cao như vậy?" Người Thần Nông Gia hầu hết am hiểu gieo trồng linh thảo, tuy rằng cũng có tu luyện cổ võ nhưng cấp bậc phổ biến không cao.

Khương Lâm Phong kinh ngạc nói: "Mộ Liên Bình lợi hại như vậy sao? Ta biết Mộ gia là một trong tứ đại gia tộc cổ võ, thực lực cổ võ của Mộ gia hẳn là cao hơn tộc ta không ít, nhưng ta nghe nói tư chất của Mộ Liên Bình trong thế hệ trẻ này của Mộ gia cũng chỉ có thể tính là bình thường, chẳng lẽ Mộ gia có rất nhiều người trẻ tuổi có thực lực cao hơn Mộ Liên Bình sao?"