Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm xuống xe, ngồi bên đường đợi xe đi tới.
Diệp Phàm cản một chiếc xe việt dã lại, bên ngoài xe việt dã trang hoàng rất nhiều thiết bị, Bạch Vân Hi âm thầm suy đoán chủ xe là một tay thám hiểm thâm niên.
Bạch Vân Hi ngồi vào xe, phát hiện trong xe có hai nam nhân, một là người Trung Quốc, một là người ngoại quốc!
Trần Nhiên tò mò nhìn trang phục của Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm: "Nhìn bộ dáng hai vị không giống người địa phương, các ngươi cũng tới thám hiểm sao?"
Bạch Vân Hi cười đáp: "Không sai."
Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm đều mặc trang phục thám hiểm, thoáng che đi dung mạo.
"Nói như vậy là người đồng đạo rồi, xin chỉ giáo nhiều hơn." Trần Nhiên có chút hưng phấn nói.
"Không biết các ngươi đang muốn đi đâu?" Bạch Vân Hi hỏi.
"Ta sao, ta cùng George muốn đi Thôn Hòe, George thích thám hiểm, nghe nói nơi này có một cái thôn rất thần dị, cho nên chúng ta liền tới xem, các ngươi có muốn đi cùng chúng ta không? Có nhiều người đi cùng sẽ bớt sợ hơn một chút."
Nam tử trên ghế điều khiển quay đầu lại cười cười với Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm.
Nam tử quay đầu, Bạch Vân Hi mới thấy rõ dung mạo người này, tóc vàng mắt xanh, mũi cao mắt sâu, nhìn qua còn rất soái.
"Thôn Hòe? Thôn kia có chỗ nào kỳ diệu sao?" Bạch Vân Hi tò mò hỏi.
Trần Nhiên thao thao bất tuyệt kể: "Thôn Hòe này rất thần bí a! Trong thôn này có một cái hồ, mùa hè tiểu hài tử xuống hồ bơi lội thường xuyên tử vong một cách thần bí."
"Nghe nói trong sông có thủy quỷ, hiện tại đã không có ai dám xuống hồ bơi lội, nghe nói cho dù tiểu hài tử không xuống hồ, chỉ tới gần bên hồ cũng sẽ bị thủy quỷ kéo xuống, người Thôn Hòe gọi cái hồ kia là Đoạt Hồn Hồ."
"Trong thôn còn có một khu đại trạch, nghe nói khu đại trạch này được một quan viên thời Minh Thanh tu sửa làm phủ đệ, kết quả, con nối dõi của quan viên này không thể hiểu được bị chặt đầu mà chết, sau này hắn cũng tuyệt hậu, hiện giờ phủ đệ kia đã trở nên rách nát, không có ai dám ở."
Bạch Vân Hi nghe được mùi ngon, quay sang nhìn Diệp Phàm: "Không bằng chúng ta cũng tới xem thử."
Diệp Phàm gật đầu: "Được!"
---------------------------------------------------------------------------
Tới mục tiêu, mọi người cùng nhau xuống xe.
Bạch Vân Hi nhìn George tay trong tay cùng Trần Nhiên, thầm nghĩ: Quả nhiên đây là một đôi tình lữ đồng tính.
Thời điểm mấy người Bạch Vân Hi đến thôn trang, trời đã gần chạng vạng, mọi người đành phải tìm khách sạn lâm thời ở lại.
Buổi tối, George thần thần bí bí tới tìm Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.
"George tiên sinh, làm sao vậy?" Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn bộ dáng lén lén lút lút của George.
"Bạch tiên sinh, có thể giúp ta một chuyện không?" George tràn đầy khẩn trương lên tiếng.
"Chuyện gì vậy?"
"Nhiên Nhiên một hai phải nấu cơm đậu đỏ, ngươi có thể khuyên nhủ hắn một chút, để hắn ăn bò bít tết với ta không? Ta đã nguyện ý bồi hắn ăn móng vuốt vịt dơ hề hề, hắn cư nhiên còn muốn ta bồi hắn ăn cơm đậu đỏ!" Vẻ mặt George giống như sắp hỏng mất rồi kể lể.
Diệp Phàm tràn đầy khó hiểu chớp chớp mắt: "Ăn cơm đậu đỏ, ta cũng thích ăn, sao ngươi lại không thích?"
"Các ngươi cư nhiên thật sự ăn thịt tiểu hài tử! Thời điểm ta tới Hoa Quốc đã nghe nói người Hoa Quốc các ngươi thích ăn chuột, thích ăn khỉ, thích ăn kiến, thích ăn lưỡi vịt...... Chỉ là, các ngươi cư nhiên thật sự ăn tiểu hài tử! Chính phủ các ngươi mặc kệ các ngươi sao?" George kinh ngạc trừng lớn mắt.
Diệp Phàm: "......"
"Ngươi yên tâm, ta không ăn cơm đậu đỏ." Bạch Vân Hi cười cười, lại nói: "Vì sao Trần tiên sinh lại muốn ngươi bồi hắn ăn cơm đỏ?"
George buồn bã mất mát nhíu mày lại: "Nhiên Nhiên không thích ăn bò bít tết, ta thích ăn, Nhiên Nhiên nói bò bít tết chín bảy phần khiến hắn buồn nôn, trước kia chưa quen hắn, ta còn có thể ăn bò bít tết chín năm phần, sau khi quen hắn, ta đã sửa lại thành chín bảy phần rồi, hắn vẫn còn cảm thấy không thể ăn, hắn rõ ràng là đang trả thù ta! Ta nói hắn ăn bò bít tết, hắn liền bắt ta ăn tiểu hài tử, Nhiên Nhiên thật quá đáng!"
Bạch Vân Hi cười cười, ẩm thực nước ngoài không giống trong nước, ở trong nước, bò bít tết chín bảy phần đã có thể ăn được, nhưng ở nước ngoài, bò bít tết chín bảy phần vẫn máu chảy đầm đìa, bộ dáng nửa sống nửa chín, người trong nước quả thật không tiếp thu được!
"Kỳ thật cơm đậu đỏ ăn rất ngon, ta cũng từng ăn rồi!" Bạch Vân Hi có chút ác liệt nói.
"Các ngươi!" George tràn đầy hoảng sợ nhìn Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm, kinh hoảng thất thố bỏ chạy.
Bạch Vân Hi nghiêng đầu cười: "Người nước ngoài này thật có ý tứ!"
"Tiếng Trung học không tốt, xứng đáng!" Diệp Phàm hai tay chống lưng nói.
----------------------------------------------------------------------